Mùa xuân vào lễ đạp thanh, Phồn Tinh ra cửa dạo một vòng, sau đó nhặt về một con chó con.
Một tay xách theo lẩu cay, một tay bóp chặt da sau cổ của chú chó con mới một tháng.
Hiện tại nhiệt độ không khí còn không quá cao, Cố Tích Thời không thể ra cửa.
Đại lão tưởng muốn uống trà sữa, cho nên trộm chuồn ra ngoài.
Thời điểm đứng ở bên cạnh thùng rác ném ly trà sữa đã uống xong, nghe được bên trong có âm thanh ngao ngao ngao, đại lão còn mẹ nó trước nay chưa từng nghe qua thùng rác sẽ biết kêu ngao ngao, liền muốn nhìn nhìn coi bên trong rốt cuộc là cái gì...
Vì thế ở trước mắt bao người, nàng từ trong thùng rác móc ra một con cẩu.
Lúc ấy biểu tình của mọi người xung quanh, đại khái như thế này đi ——(ΩДΩ)
Hùng hải tử đào thùng rác · Phồn Tinh ——(O_O)?
Đánh giá ban đầu nàng có thể nghĩ tới là nhà ai nếu không thể nuôi chó con mới được sinh ra, đơn giản ném nó nào thùng rác.
"Đừng sợ, ta sẽ đem ngươi nuôi lớn."
Phồn Tinh không chút ôn nhu mà xách theo chú chó nhỏ, hưng phấn muốn đi tìm Cố Tích Thời, nàng muốn xách qua cho Cố Tích Thời nhìn xem.
Nhưng lại cảm thấy trên người chó con dơ dơ, sợ Cố Tích Thời lại sinh bệnh, vì thế khi đến xa xa, nàng xách theo chó con, nỗ lực để Cố Tích Thời thấy rõ ràng.
"Phồn Tinh muốn nuôi nó sao?" Là một con chó lông trắng đen, giống như hoa văn trên người bò sữa, xác thật rất đáng yêu, Phồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-2-nhan-vat-phan-dien-hom-nay-cung-that-ngoan/2071828/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.