- Bà xã, ngoan. Ăn cơm đi.
Không để cô phản kháng, anh đã đưa thức ăn lên miệng cô. Nam Cung Mẫn miễn cưỡng nuốt đồ ăn vào và cô có cảm giác, chỉ cần cô ăn xong sẽ có điều không mong muốn xảy ra. Nên Nam Cung Mẫn cố gắng ăn thật chậm, thật chậm!
Phong Tần sao không biết cô đang kéo dài thời gian? Anh cũng rất kiên nhẫn đút cho cô, cuối cùng... ăn cũng xong. Nam Cung Mẫn cảnh giác nhìn anh một cái. Anh bình mỉm cười, cưng chiều hỏi
- No chưa?
Gật gật đầu.
- Vậy bây giờ đến lượt anh "ăn no".
Không để cô hiểu hết hàm ý của câu nói, Phong Tần đã cúi xuống phong bế môi cô. Nam Cung Mẫn kháng cự, hai tay đập vào ngực anh. Nhưng rất nhanh cả người cô nhũn ra, đôi mắt đầy sương nhìn anh. Nhìn cô lúc này muốn bao nhiêu quyến rũ thì có bấy nhiêu.
Phong Tần dời môi xuống chiếc cổ trắng nõn của cô mà mút mạnh.
- Ư...Tần...không thể...a...
- Sao lại không?
- Chúng ta đang ở bên ngoài...a...
Phong Tần cuối cùng cũng tha cho cô, anh sửa lại y phục cho cả hai rồi nói
- Lần này tha cho em.
Cô mỉm cười ngọt ngào, hôn lên môi anh sau đó nói
- Em biết anh yêu em nhất.
Phong Tần trong mắt là vô vàn cưng chiều, anh đưa tay nhéo má cô
- Em đó!
***
Cuối cùng ngày mà Nam Cung Mẫn trông chờ nhất cũng đã đến. Mà cũng lạ, lễ đính hôn của người ta cô cao hứng cái gì?
Nam Cung Mẫn mặc lên người chiếc đầm đỏ, phía trước chỉ ngắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-2-sung-vo-tan-troi-phuc-hac-tong-tai-va-co-vo-tre-con/1064445/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.