Hắn ta xoay người đỡ hai người kia dậy.
"Hy vọng hai vị không bị thương." Giọng nói ôn hòa, nhẹ nhàng, lời nói ra giống như một vị thiên sứ hiền lành, nhân từ nhưng lại khiến da đầu của hai người Bạch Hổ và Hoa Vũ căng cứng, cả hai cùng đỡ nhau đứng dậy.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, ký ức cuối cùng của hai người bọn họ cũng dừng lại ở đoạn Bạch Trạch nói "hy vọng sẽ không để lại di chứng." Sau đó hắn ta liền ra tay đánh ngất hai người bọn họ.
Bạch Hổ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một thiếu niên đứng cách họ không xa, đùi của thiếu niên kia còn đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, sau khi cẩn thận xem xét, ánh mắt của hắn ta lập tức sáng lên.
"Lão đại!" Một tiếng gọi vô cùng thân thiết.
Nam Nhiễm lạnh lùng nói: "Không quen." Nói xong liền tăng tốc đi nhanh về phía trước.
Bạch Hổ còn tưởng do trời quá tối nên lão đại mới không nhận ra hắn ta, vì thế lập tức hét lớn.
"Lão đại! Là tôi, Bạch Hổ! Lão đại! Cứu mạng!" Vừa nói, vừa nhào về phía Nam Nhiễm.
Vừa nhìn đã biết, hắn ta không cùng đẳng cấp với Thân Đồ Mạc, Thân Đồ Mạc là loại người nắm trong tay quyền sinh sát của vô số người, đối với Thân Đồ Mạc mà nói, mạng sống của người khác cũng chỉ là rơm rạ mà thôi, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ.
Dưới tình huống này, chỉ có lão đại là có thể bảo hộ được hắn ta.
Bạch Hổ vừa lao đến, Nam Nhiễm liền tức giận nắm lấy tóc của hắn ta ấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-3-dai-lao-lai-muon-tan-vo/1947740/chuong-566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.