Cậu yếu ớt nói: "Cậu biết chị ấy lợi hại như vậy nên mới gọi điện cho chị ấy?"
Trương Đóa Đóa dùng sức gật đầu, vừa vội vàng lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, còn không quên gọi điện cho cục cảnh sát.
Cô khóc lóc nói: "Trước đây tớ có bị chị ấy đánh một lần nên tớ biết chị ấy rất lợi hại, vì thế đã gọi điện cho chị ấy. Chị ấy đánh rất đau, nhất định có thể báo thù giúp chúng ta."
Tống Tiêu nghe cô dùng giọng điệu tức giận như một đứa trẻ để nói chuyện, nhịn không được cười một tiếng nhưng cũng vì thế mà động tới vết thương trên người, cậu rêи ɾỉ một tiếng.
Thấy vậy, Trương Đóa Đóa hoàn toàn hoảng loạn, không biết nên làm thế nào. Cô xé mấy mảnh vải dài ra rồi giúp cậu băng bó lại tất cả vết thương đang chảy máu.
Bên kia, Nam Nhiễm cơ bản cũng sắp hạ gục đám côn đồ.
Nhưng tên lão đại bị đánh ngã kia lại lén lút quỳ rạp trên mặt đất, bò từng chút một lại gần khẩu súng. Bởi vì cơ thể của hắn ta ma sát mạnh với nền bê tông nên mỗi nơi hắn ta bò qua đều để lại vết máu.
Hắn ta nghĩ tuy Nam Nhiễm giỏi võ nhưng tốc độ cũng không thể nhanh hơn đạn bắn được.
Chỉ cần hắn ta cầm được súng, hắn ta nhất định có thể gϊếŧ chết cô.
Tên cầm đầu bò từng chút từng chút một, khi tay của hắn ta sắp đụng đến khẩu thì có một bàn tay trắng nõn khác nhanh hơn hắn ta một bước.
Hắn ta vừa ngẩng đầu thì thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-3-dai-lao-lai-muon-tan-vo/1947832/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.