Hoắc Ngôn vẫn giữ dáng vẻ giống ngày thường, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, hơn nửa khuôn mặt bị vành nón che đi.
Chỉ là...a?
Miệng của đội trưởng chảy máu? Bên trên còn thấy được dấu răng rất rõ ràng.
Cổ của đội trưởng bị ai cắn thế? Chậc chậc chậc, chỉ nhìn dấu răng xanh xanh tím tím kia cũng biết chắc chắn là rất đau.
Tinh thần bát quái của các đội viên bắt đầu trỗi dậy.
Nhìn đi, đội trưởng còn đang nắm tay của chủ bá kìa, rốt cuộc đội trưởng đang muốn làm gì vậy?
Quang minh chính đại tuyên bố ở bên nhau?
Đội trưởng thành công thượng vị?
Các thành viên trong đội đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều là dáng vẻ khó hiểu.
Sau khi nhìn Hoắc Ngôn một lúc, mọi người đồng loạt đổi mục tiêu sang Nam Nhiễm.
Chỉ thấy trên cổ tay của chủ bá đang đeo sợi lắc bạc của Hoắc Ngôn tặng. Nhìn sơ qua thì chủ bá vẫn rất bình thưởng... nhưng để ý kỹ sẽ thấy môi của cô bị sưng lên, đỏ bừng trông rất kỳ cục.
Không biết ở trong căn phòng kia, đội trưởng đã làm ra chuyện cầm thú gì với chủ bá.
Khi mọi người đang bát quái say mê, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Nam nhiễm, Hoắc Ngôn bỗng dưng dừng bước, anh nhấc mũ lên, tầm mắt đảo nhanh qua người các đội viên, giọng điệu lãnh đạm.
"Đi thôi."
"Vâng, đội trưởng."
Mọi người sôi nổi đáp lại, rồi đi theo Hoắc Ngôn đến chỗ xe buýt đã chuẩn bị sẵn.
Âu Dương đi ở cuối cùng, hắn ta đẩy gọng kính vàng lên trên một chút, lật xem tư liệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-3-dai-lao-lai-muon-tan-vo/1947899/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.