Ngay sau đó Âu Dương cũng mở miệng nói: "Cứ đi dọc hành lang, căn phòng cuối cùng chính là phòng của Hoắc Ngôn."
Tầm mắt của Nam Nhiễm đảo quanh một vòng.
"Ừ!" Cô nhàn nhạt lên tiếng, nhưng lại không có ý định đi tìm anh.
Đừng đùa, cô cũng có tính tình có được không.
Hiển nhiên Âu Dương cũng nhìn ra suy nghĩ của Nam Nhiễm.
"Trưa rồi, cô có muốn ăn gì không?" Lúc nói chuyện, nhân viên của công ty đã mang cơm trưa tới.
Tầm mắt của Nam Nhiễm nhanh chóng bị hộp cơm thu hút.
Sau đó, chỉ thấy cô hơi gật đầu: "Được." Cô đói bụng.
Âu Dương đẩy gọng kính một cái, cười cười rồi quay người rời đi.
Khoảng mười lăm phút sau.
Tất cả các thành viên trong đội cũng đi đến, mọi người cùng nhau quây quần ăn cơm trưa. Mọi người đều đồng loạt nhìn nhau, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi. Rõ ràng đội trưởng của bọn họ không có ở đây nhưng bữa cơm này ăn thực áp lực.
Mọi người đẩy tay nhau.
"Cậu đi đi."
"Vì cái gì tôi phải đi, cậu đi đi."
Đang lúc mọi người đùn đẩy cho nhau thì Âu Dương từ trong phòng bước ra, trên tay cầm một phần văn kiện, thấy trên bàn còn dư lại một cơm, hai mày hắn hơi cau lại.
"Không ai mang cơm cho Hoắc Ngôn hả? Định để cậu ta chết đói rồi các cậu lên thay?"
Tất cả đội viên đồng loạt lắc đầu.
"Không, không, không, giám đốc, chúng tôi không có ý này."
Có người nhỏ giọng lên tiếng: "Chúng tôi chỉ là nghĩ không biết ai có vinh hạnh đi đưa cơm cho đội trưởng."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-3-dai-lao-lai-muon-tan-vo/1947904/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.