Nam Nhiễm liếc nhìn cái lắc tay trên cổ tay mình, giơ tay lên quơ qua quơ lại một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Hoắc Ngôn.
"Được." Vừa nói, cô vừa sờ tay của Hoắc Ngôn. Biểu hiện của Nam Nhiễm lúc này giống hệt một cô gái hư chuyên chiếm tiện nghi của người khác.
Bất quá, Hoắc Ngôn cũng không có phản ứng gì quá lớn, cũng không cảm thấy phiền chán, chỉ tùy ý để cô thích làm gì thì làm.
Chậc chậc chậc.
Đồng đội của Hoắc Ngôn đứng phía sau nhìn một màn này đến ngây người.
Đội trưởng tặng lắc tay anh ấy luôn mang trên người cho người khác?
Chỉ vì muốn đền kẹo?
Với lại cô gái kia đang làm gì vậy?
Đang ăn đậu hũ của đội trưởng?
Không phải đội trưởng có bệnh sạch sẽ, không thích người khác động vào người anh ấy sao?
Sao lần này lại ngoan ngoãn đứng yên một chỗ để cô gái kia sờ soạng vậy?
Vẻ mặt của đội viên đi theo đều hào hứng ăn dưa, cảm thấy hình như bọn họ đã đào ra một quả dưa lớn rồi.
Có người ho khan: "Đội trưởng, sắp đến giờ thi đấu rồi. Chúng ta đi thôi."
Lúc này, tầm mắt của Hoắc Ngôn mới chuyển từ trên người Nam Nhiễm sang chỗ khác. Anh thu tay lại, đút tay vào túi quần, hai chân thon dài thong thả bước về phía cửa công ty.
Còn Nam Nhiễm, cô cũng đi đến phòng phát sóng trực tiếp của mình, chuẩn bị livestream theo lịch.
Hoắc Ngôn đã biến mất gần một năm, trong suốt thời gian ở ẩn anh hoàn toàn không tham gia một cuộc thi nào, hiện giờ bỗng nhiên rời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-3-dai-lao-lai-muon-tan-vo/1947934/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.