“Gia, phải chăng tiểu cách cách đói?” Nữu Hộ Lộc thị nói cho Dận Chân nghe phỏng đoán.
“Xin ngài cho phép dân phụ cho tiểu cách cách bú sữa ạ.” Bà vú đang quỳ chớp lời, thôi buồn bã mà chuyển qua chớp thời cơ thể hiện mặt có ích.
Dận Chân cười khẩy: “Ta không muốn con gái mình ở gần kẻ độc ác như ngươi.” Dận Chân sai thái giám thân cận Tô Bồi Thịnh tìm bà vú mới.
Tiểu cách cách đã có thể ăn thêm một vài thức ăn, nhà bếp nấu cháo sườn rau, tiểu cách cách khóc nấc được ăn cái bèn dừng khóc, tập trung ăn cháo.
“Đánh bà vú này mười đại bản, đuổi khỏi phủ bối lặc.” Dận Chân buông lời lạnh lùng. Lại quay sang nhìn thấy tiểu cách cách ăn ngon miệng, mới một lúc đã ăn hết bát cháo.
“Ăn được nuôi được.” Nỗi lòng Dận Chân vơi bớt, cứ tưởng cô con gái này chẳng sống nổi một tháng, nay khoẻ lên mỗi ngày đã an ủi phần nào Dận Chân.
“Bà vú như vậy mà sao thân là mẹ nhưng cô không biết. Nếu hôm nay con nó không khóc, không biết bà vú sẽ tiếp tục hành hạ con ta thế nào.” Dận Chân lạnh lùng với Tống Cách cách.
Tống Cách cách chấm nước mắt vào khăn tay, khóc rấm rứt tủi hờn: “Gia ạ, thiếp không ngờ bà ta độc ác nhường này. Trông bà ta thật thà, nào ngờ lòng lang dạ sói.”
“Con thế nào mà mẹ cũng không biết, cô không muốn nuôi sẽ có người khác nuôi.” Mặt Dận Chân lạnh tanh.
Tống Cách cách quỳ phịch xuống: “Gia, nó là con của thiếp mà.”
Dận Chân hừ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-3-ninh-thu-rat-la-lap-di/1434838/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.