Thái An Kỳ duyệt Vương Bác ở cái tính thật thà, vậy mà hôm nay chính cái tính ấy lại trở thành điểm đáng ghét ở anh ta.
Nói thằng là Thái An Kỳ tham lam, vừa muốn được ăn chơi thoả thích vừa muốn có nơi để trở về sau những cuộc vui thấm mệt, yêu thương chiều chuộng cô ta hết mực.
Tính công chúa, tưởng mình quý giá nhất trần đời, không ai cứu nổi.
Thái An Kỳ đói cả đêm, sáng ra bị Vương Bác bơ đành cau có cái mặt gặm bánh bao.
Vương Bác ăn sáng xong thay đồ đi làm ngay, không nói với Thái An Kỳ câu nào.
Thái An Kỳ càng giận hơn, cái thể loại gì vậy, anh ta làm gì có vé cáu kỉnh với cô, để xem ai chịu giỏi hơn ai.
Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: “Hôm nay tôi có buổi tụ tập với cô Lý, cô đi cùng tôi đi. Nói mới nhớ từ ngày cô về đây vẫn chưa sang chào hỏi, làm quen với hàng xóm đâu.”
“Con không đi, con cần gì phải làm quen, về nhà đóng cửa nhà nào mặc nhà nấy, quen thêm mấy người trời ơi đất hỡi có được cái gì đâu. Con có bạn của con, con sẽ không tham gia hoạt động của người già.” Thái An Kỳ từ chối mà chẳng cần suy nghĩ.
Ninh Thư vẫn nói chuyện ôn tồn: “Buổi tụ tập này đông đấy, nhà nào cũng có người tham gia, có cả người già có cả lớp trẻ như cô.”
“Đến đó làm quen với họ.” Ninh Thư không cho cô ta thời gian suy nghĩ: “Cô chỉ đến xem thôi, nghĩ cho Vương Bác cái.”
“Thay đồ rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-3-ninh-thu-rat-la-lap-di/218508/chuong-707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.