Thái An Kỳ gọi đồ ăn ngoài nhưng không muốn trả tiền vì cái nhà này không đáng để cô chi tiền.
“Thế mọi người có định trả tiền không vậy?” Nhân viên giao hàng thấy một nhà ba người không ai chịu trả nên phải hỏi.
Thái An Kỳ ngồi lì ở sô pha trợn trắng mắt, Vương Bác không ngồi yên được rút ví trả tiền, lần này Ninh Thư không cản Vương Bác nữa.
Ninh Thư dọn thức ăn ra bàn: “Ăn cơm thôi.”
Vương Bác chẳng nói chẳng rằng chỉ kéo ghế ra ngồi, Thái An Kỳ cũng ngồi vào bàn ăn cơm.
Mấy phút trước còn ngọt ngào giờ lại xích mích.
Ninh Thư nhìn Vương Bác, Vương Bác lặng lẽ ăn cơm, rõ ràng anh ta không vui.
Thái An Kỳ chẳng quan tâm thái độ của chồng, Vương Bác có tức chết cô ta vẫn mặc kệ.
Ninh Thư đặt đũa xuống hỏi Thái An Kỳ: “An Kỳ này, con về làm dâu tức chúng ta là một gia đình, mà một gia đình thì phải đồng lòng. Con là vợ của Vương Bác, là một phần của gia đình mình, con nên cố gắng làm tròn bổn phận, vun vén gia đình yên ấm.”
Thái An Kỳ phớt lờ: “À, cố gắng làm tròn bổn phận ấy hả. Con là vợ Vương Bác, Vương Bác có nghĩa vụ chu cấp cho con nhưng tại sao không đưa tiền cho con?”
Ninh Thư bình tĩnh: “Trước sau gì vẫn đưa tiền cho con. Mẹ cũng nói rồi đấy, con quét dọn nhà cửa giặt giũ quần áo mỗi ngày thì mỗi tháng mẹ đưa một nửa tiền lương của Vương Bác cho con.”
“Tại sao con phải làm việc nhà?” Thái An Kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-3-ninh-thu-rat-la-lap-di/218509/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.