Nhìn vết thương trên mu bàn tay của Nam Nhiễm, Công Tử Uyên nhịn không được hơi cau mày.
"Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm nhìn chằm chằm hắn.
Không biết hắn lấy từ đâu ra một lọ thuốc nhỏ.
Đó là một cái bình sứ, nhìn kỹ mới phát hiện đây không giống bình sứ bình thường, nó được làm thủ công rất tinh xảo.
Hắn mở nắp bình ra, rải bột phấn màu trắng trong lọ lên miệng vết thương của cô.
Thần kỳ là bột trắng kia vừa mới rải lên vết thương, máu liền ngừng chảy.
Sau khi xử lý tốt vết thương của cô, thấy cô vẫn luôn im lặng, lúc này Công Tử Uyên mới ngẩng đầu lên nhìn Nam Nhiễm.
Kết quả ánh mắt hai người vừa đối diện nhau đã nghe Nam Nhiễm khó hiểu hỏi một câu: "Trong mắt anh, em là một người an tĩnh ngoan ngoãn, đoan trang hào phóng?"
Lời này vừa ra, Công Tử Uyên liền nhíu mày.
Hắn kéo người vào lòng mình, ngửi mùi thơm ngọt ngào tản ra trên người cô, giọng điệu lãnh đạm: "Em không phải." Ngữ điệu bình thản, vô cùng khẳng định kết luận.
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Nam Nhiễm lập tức trở nên u oán.
Rốt cuộc dạ minh coi trọng ai?
Nam Nhiễm nắm lấy tay hắn.
Trong lòng dâng lên cảm giác kì quái, đây là lần đầu tiên cô càng nhìn càng cảm thấy dạ minh châu ngứa mắt, càng nhìn hắn lại càng thấy bực mình.
Cô cố gắng khuyên nhủ bản thân, hắn coi trọng ai cũng không quan trọng, dù sao hắn cũng nằm trong tay cô, không chạy thoát được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-4-dai-lao-lai-muon-tan-vo/1680543/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.