"Nữ, nữ hiệp?"
Nam Nhiễm chậm rãi giơ cậy gậy golf lên độ cung vừa phải giống như chuẩn bị đánh bóng. Nhưng mục tiêu lần này lại là đầu của ông ta.
[Ầm] một tiếng, tất cả uy phong ban đầu của đạo diễn Trương đều biến mất, ông ta quỳ xuống đất.
"Nữ hiệp! Tôi có tiền! Cô muốn bao nhiêu tôi cũng có! Mười vạn được không? Không, 50 vạn! Tôi có!" Giọng nói của đạo diễn Trương càng lúc càng run, ông ta thật sự sợ cô gái này sẽ coi đầu của ông ta thành quả golf.
Nhìn hai gã nằm sấp trên mặt đất thở còn không ra hơi, cái gì có tôn nghiêm hay không tôn nghiêm, cái gì có tiền hay không.
Mấy thứ này còn quan trọng hơn mạng sống sao?
Nam Nhiễm nghe lời này, dường như cảm thấy miễn miễn cưỡng cưỡng cũng có thể chấp nhận được.
[Cạch] một tiếng. Cây gậy đánh golf kia từ trên không trung rơi xuống bàn.
[Ầm!] Mặt bàn xuất hiện một vết nứt thật sâu.
Thời điểm tình hình trong phòng đang hỗn loạn, đột nhiên có mười người mặc đồng phục nhân viên bảo an chạy từ cửa vào.
Người đàn ông dẫn đầu đi vào, càng nhìn càng thấy hoảng, tức giận nói: "Dừng tay! Cô đang làm gì vậy?"
Đội trưởng đội bảo an vừa xuất hiện, tên đạo diễn kia đang quỳ trên đất liền bò qua.
"Cứu, cứu mạng! Đây là người điên, kẻ điên! Mau, mau! Báo cảnh sát!"
Đạo diễn Trương giống như vừa tìm được chỗ dựa, ông ta chạy ra trốn sau lưng đội trưởng đội bảo an.
Nam Nhiễm dựa lưng vào sô pha, nhìn tình hình trước mắt.
Đội trưởng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-4-dai-lao-lai-muon-tan-vo/1680589/chuong-661.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.