Tiểu hài tử vui vẻ phấn chấn hô lớn.
Gọi xong nó lại bắt đầu dùng hai chùm tóc nhỏ kia cọ vào mặt Nam Nhiễm.
Nó vươn cánh tay bụ bẫm của mình ra ôm lấy cổ Nam Nhiễm.
Dường như đứa bé tên Nam Dạ này rất thích thân thiết với Nam Nhiễm.
Nó sờ chỗ này một cái rồi cọ chỗ kia một cái, càng ôm càng vui vẻ.
Nam Nhiễm cũng duỗi tay khó hiểu bày ra dáng vẻ, ờ... từ ái? Sờ sờ đầu đứa bé.
Nam Nhiễm ôm đứa bé được một lát thì Hàn Tư mặc hắc y cầm ô xuất hiện trước mặt cô.
Chiếc ô màu đỏ bằng giấy che trên đỉnh đầu Nam Nhiễm.
Mưa càng lúc càng nhỏ, giữa màn mưa phùn trắng xóa thấp thoáng có chiếc ô màu đỏ rực rỡ. Nước mưa rơi xuống vành ô tụ lại thành một chỗ rồi nghiêng theo mái nhỏ rơi xuống đất.
Nam Nhiễm nhìn đứa bé trong tay rồi lại nhìn Hàn Tư.
Trên người hai người đều có một luồng sáng màu trắng bao phủ, giống như một viên dạ minh châu lớn mang theo một viên dạ minh châu nhỏ hơn khác.
Nam Nhiễm nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Nam Dạ đang ôm cổ Nam Nhiễm, nó ngẩng đầu nhìn chiếc ô màu đỏ trên đầu sau đó lại nhìn về phía bàn tay của người bung dù rồi đưa mắt nhìn người kia.
Nam Dạ và Hàn Tư nhìn nhau.
Nam Dạ chớp chớp mắt một cái rồi quay đầu nhìn Nam Nhiễm.
"Mẫu thân..." Nó dường như có chuyện gì đó muốn hỏi.
Tầm mắt lạnh nhạt của Hàn Tư đảo nhanh qua người Nam Dạ, cuối cùng ánh mắt dừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-4-dai-lao-lai-muon-tan-vo/1680719/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.