Bác sĩ sát khuẩn cho vết thương của Đoàn Minh Phong, Đoàn Minh Phong kêu lên như heo bị chọc tiết, tôi ngồi ở giường bên cạnh, má phải sưng lên, mí mắt bị cào rách một miếng nhỏ.
Y tá vừa xử lý cho tôi vừa cười nói: "Cậu bé là em trai em à?"
Tôi ngượng ngùng vén màn ra làm động tác nhỏ tiếng lại thôi với Đoàn Minh Phong ở giường bên cạnh, vô hiệu, em trai tôi bịt miệng lại, tiếng nức nở lọt ra khỏi bằng mũi.
Bác sĩ nói vết thương bị rách ra quá lớn phải may lại, em tôi nhỏm đít lên luôn, bác sĩ vội vàng nói: "Cái này của con thì không cần!"
Tôi cạn lời đi qua đó ấn em về xuống giường, chút triển vọng này...
Đi đón Đoàn Minh Phong đâu ngờ sẽ phải gặp trúng sự cố chấn động như thế này, túi quần tôi chỉ có một tờ tiền, gọi xe đến bệnh viện tốn hết 20 đồng, bốc số lấy thuốc hết 66 đồng 5, khi dẫn Đoàn Minh Phong ra khỏi bệnh viện, mưa gió lại tăng thêm, hai đứa chúng tôi mắt xanh mày tím, quần áo tả tơi, chỉ có một cây dù nát đang bay bay trong gió, trong đầu tôi xuất hiện ra bài hát chủ đề phim "Tế công", "Giày nát, mũ rách, áo cà sa trên người cũng sờn..."
Tôi móc ra 13 đồng 5 mấy còn sót lại: "Không đủ tiền gọi xe về rồi."
Hạt mưa tạt nghiêng đến, Đoàn Minh Phong nép sát vào tôi, cầm lấy tờ mười đồng và bốn đồng xu, ngẩng đầu nhìn tôi: "?"
Tôi thở dài: "Thôi bán em đi vậy, nhà nghèo mà."
Đoàn Minh Phong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-nhat-ky-cua-em-trai-toi/967891/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.