Edit + Beta: Va
"... Thực xin lỗi."
Trừ bỏ câu này, Lâm Nhụy thật sự không biết nên nói cái gì nữa, nếu sớm biết Hàn Vũ lại chờ ở chỗ này suốt bốn tiếng, thì nói gì đi nữa cô cũng sẽ không hoang đường như vậy.
Trước mắt cô chỉ có thể áy náy mà cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Hàn Vũ.
"Thực xin lỗi có tác dụng sao?" Câu nói "thực xin lỗi" của Lâm Nhụy ngược lại tăng thêm lửa giận cho Hàn Vũ, anh hận không thể một phen bóp chết tiểu hỗn đản này. Anh bày ra sự thiệt tình của mình ở trước mặt cô, kết quả thì sao, bị cô bỏ đi như rác, đối phương căn bản không để nó vào trong mắt.
Ngược lại, là anh giống như một tên hề vẫy đuôi trước mặt cô để lấy lòng, mất hết tự tôn.
"Lâm Nhụy, anh thật sự muốn hỏi em một câu, mẹ nó! Rốt cuộc em có lương tâm hay không, lão tử đối với em thế nào, em không nhìn thấy sao? Một hai phải làm tổn thương lão tử như vậy!"
Ai có thể nghĩ đến, chính mình ngủ đến nửa đêm đột nhiên muốn đi WC, kết quả vừa nhìn, lại không thấy người lúc nãy đã triền miên cùng mình, anh sợ tới mức phải chạy nhanh đến liên hệ với quầy lễ tân khách sạn để tìm người. Đến lúc anh nghĩ mọi cách nhờ họ cho xem hình ảnh camera theo dõi ở hành lang, thì nhìn thấy người mình đang tìm lại chạy đến phòng cách vách. Anh lại kiểm tra chủ nhân của phòng cách vách, cư nhiên là người "bạn tốt" được Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-ru-dan-ong-da-co-vo/262226/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.