Edit: Va + Su
Beta: Su
Hai tiếng sau, Lâm Nhụy tới trước cửa nhà Lục Trạch.
Cô lấy một chiếc gương nhỏ từ trong túi ra rồi ngắm mình một chút, sau đó ấn vang chuông cửa.
Chờ đến lúc cửa mở, cô suy nghĩ lung tung rối loạn, bản thân có phải đang đi ngàn dặm đưa pháo không?
Thật ti tiện a…
Nếu Hàn Vũ biết, cũng không biết có thể chia tay cô hay không.
Còn nữa, cô nhớ rõ là biệt thự của Phó Duẫn Thừa và vợ anh cũng chính ở khu này. Chẳng qua là khu vực này rất lớn, chia làm bốn phía đông tây nam bắc. Hhình như Phó Duẫn Thừa ở phía Đông, mà Lục Trạch bên này là phía Bắc.
Nhưng cũng không cần lo lắng chuyện nếu không cẩn thận gặp được rồi xấu hổ.
Dù sao thì cô cùng anh cũng là chuyện đã qua chẳng phải sao?
Không nghĩ đến Phó Duẫn Thừa nữa, nam sắc trước mặt, làm sướng trước rồi nói sau.
Chẳng được bao lâu, cửa đã mở ra.
Khác với bộ dáng lúc trước mà Lâm Nhuỵ gặp anh, lần này Lục Trạch mang một chiếc áo vàng nhạt châm dệt sam hơi mỏng, dưới thân mặc một chiếc quần tây màu sắc thảnh thơi, rất có không khí ở nhà.
Anh còn mang một cặp mắt kình không có khung, khuôn mặt anh tuấn được tô thêm một ít khí chất nho nhã, người nào không biết còn tưởng anh là một giáo sư dạy đại học.
Đẹp thì đẹp, chẳng qua, trong lòng Lâm Nhụy lại đột nhiên hiện lên sáu chữ.
Cầm thú đội lốt thư sinh.
Đừng nhìn bề ngoài vô hại, thằng nhãi này bên trong lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-ru-dan-ong-da-co-vo/730567/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.