Tôi gửi cho Hàn Đa Khôi một bảng biểu dài dằng dặc, yêu cầu hắn đến phòng bệnh.
Hôm nay Hàn Đa Khôi đã chọn được cà vạt phù hợp, râu cũng được cạo gọn gàng. Trên khuôn mặt dán miếng băng cá nhân kia là vẻ bối rối, còn xanh xao hơn cả tôi. Mái tóc rối bù xù nhếch lên bốn phương tám hướng.
“Anh đã nhận được bảng biểu chưa?” Tôi hỏi.
Hắn ậm ừ trong cổ họng, tay lúng túng nắm chặt.
Tôi liếc nhìn bàn tay đó: “Anh ngồi đi.”
Cạnh giường bệnh có hai chiếc ghế. Hắn tiến đến chiếc gần hơn, rồi có vẻ như cảm thấy quá gần, cuối cùng chọn chiếc xa hơn.
Căn phòng lặng ngắt như phòng thi. Tôi nhìn hắn ngồi xuống, lấy điện thoại ra mở bảng biểu, cho hắn đủ thời gian để nghiền ngẫm những con số trên đó.
“Xem có đúng không, chúng ta có thể thảo luận.”
“Em… không xem à?” Hắn bối rối ngước mắt lên.
“Không cần, tôi thuộc lòng rồi.” Chẳng bao lâu sau khi kết hôn, tôi đã bắt đầu tổng hợp tài sản của cả hai bên thành bảng.
Dù chúng tôi đã trở thành cặp vợ chồng bất hoà, không khí giữa chúng tôi vẫn như xưa. Hắn như một thí sinh không chuẩn bị gì, luôn đoán không ra đáp án. Còn tôi là giáo viên ra đề kiêm giám thị khiến người ta nghe tiếng đã sợ.
“Chu Tương, chúng ta có thể… tạm thời không xem xét chuyện này được không?” Hắn l**m môi, khó khăn bày tỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyet-chien-tren-dinh-dien-cuong/2984415/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.