" Thuốc trị thương khuôn mặt bị hỏa thiêu của ta lúc trước, là chàng lấy từ Dược Vương Cốc ra? " Thanh Từ ngẩng đầu hỏi ngược lại.
Sơ Nhất gật gật đầu, hình như đang nhớ lại gì đó.
" Nhưng không phải chàng đã rời đi rồi sao? Sao lại còn lấy được thuốc của Dược Vương Cốc?"
" Thời còn niên thiếu, ta ở trong Dược Vương Cốc cũng được một thời gian dài, mặc dù nơi đó khắp nơi lộ ra âm hàn, thế nhưng ta cũng từng kết giao với một bằng hữu, sau khi rời đi, đã từng muốn trở về thăm hắn, muốn thử xem có thể cứu hắn ra hay không, nhưng có ai ngờ được, hắn cũng đã không còn. " Ngữ khí Sơ Nhất sinh ra mấy phần thương cảm hiếm thấy.
Thanh Từ cũng không nói gì, vừa lúc gặp nhau lúc trẻ, phong nhã hào hoa, tiếc rằng đảo mắt liền đã bạch cốt vinh khô.
" Nhưng mà, ban đầu có mấy người chủ tử yểm hộ, với lại quen thuộc đường đi, ta ngược lại cũng dạo qua Dược Vương Cốc một vòng, lấy ra không ít dược vật, dần dà, ta đối với nơi đó cũng xe nhẹ quen đường, thỉnh thoảng lại trộm được vài thứ, chỉ có điều đường xá rất xa xôi, cộng thêm ta không hiểu y thuật, cho dù đến đó cũng không biết cái nào là giải dược, cái nào là độc dược, nên cũng không có bao nhiêu tác dụng. " Sơ Nhất nói.
Thanh Từ gật gật đầu: " Cho nên, lần này, độc của chủ tử còn có thể chờ, nên chàng dự định đưa hắn đến Dược Vương Cốc?"
Sơ Nhất gật gật đầu:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ran-ret-thu-nu/546083/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.