Bạch Trúc ngồi cạnh đống lửa, cầm cành cây không ngừng chọc vào đống lửa, làm thỉnh thoảng bay ra không ít hoả tinh.
Mà Mộc Tịch Bắc thì vẫn đứng ở một bên, không ngừng ngóng nhìn nơi xa.
" Ta nói nàng không mệt sao? Nếu như có thuyền tới, chúng ta tự nhiên sẽ trông thấy. " Bạch Trúc bất đắc dĩ nói.
Thời gian cứ như vậy trôi qua hai ngày, hai người đều đã có chút chật vật.
Mà đến ngày thứ ba, Mộc Tịch Bắc vẫn luôn ngắm nhìn ngoài biển, bỗng nhiên nhìn thấy xa xa có một chấm đen nho nhỏ, vội vàng nắm chặt Bạch Trúc bên cạnh: " Huynh xem, đó là cái gì?"
Bạch Trúc nhìn theo ánh mắt của nàng, trong mắt cũng có chút kích động, không ngờ lại là một chiếc thuyền.
Hai người một mặt la lên, một mặt chờ đợi.
Thế nhưng theo con thuyền càng ngày càng gần, Bạch Trúc lại đột nhiên trầm mặt xuống, kéo Mộc Tịch Bắc nói:
" Vận khí của nàng thật đúng là không tốt, đi mau, trốn vào trong rừng đi."
Mộc Tịch Bắc sững sờ, dường như trong lúc nhất thời còn chưa rõ chuyển biến từ trời xuống đất này.
" Có ý tứ gì. "
" Những người này là thuộc hạ của người muốn bắt nàng phái tới, nếu như lên thuyền của bọn họ, nàng sẽ không trở về Tây La được nữa. " Bạch Trúc có chút lo lắng giải thích nói.
Mộc Tịch Bắc trầm mặc một hồi, buông lỏng ra Bạch Trúc, Bạch Trúc có chút gấp gáp:
" Nàng rốt cuộc làm sao vậy?"
Mộc Tịch Bắc nhìn hắn, ôn nhu cười nói: " Nếu như chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ran-ret-thu-nu/546091/chuong-240-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.