Mấy người Mộc Thanh Sơn và Mộc Thanh Hải lập tức choáng váng, có chút không dám tin nhìn Ân Cửu Dạ.
" Thái... Thái. Thái tử điện hạ. " Mộc Thanh Sơn mở miệng trước tiên.
Mắt đen của Ân Cửu Dạ rơi vào trên người hắn, không có mở miệng.
" Chuyện này... Chuyện này. " Dường như trong lúc nhất thời Mộc Thanh Sơn cũng không biết nên nói lại như thế nào.
Ân Cửu Dạ lạnh lùng nói: " Chẳng lẽ ngươi định để bản Thái tử đến gánh vác mấy triệu tổn thất sao?"
Mộc Thanh Sơn cùng Mộc Thanh Hải liếc nhau: " Thái tử điện hạ. Cả nhà Hạ quan thật sự là không lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy a."
" Rất tốt. " Khóe miệng Ân Cửu Dạ nâng lên một đường cong, tự dưng lại khiến người ta run sợ.
Trong lòng Mộc Thanh Sơn dâng lên vô hạn sợ hãi, ngón tay bị chặt đứt của lão phu nhân vẫn còn an tĩnh nằm trên mặt đất, nghĩ đến đây liền đem tay giấu ở trong tay áo, sợ chính mình dẫm vào vết xe đổ của lão phu nhân.
Mộc Thanh Hải so với Mộc Thanh Sơn thì nhát gan hơn một chút, bằng không chức quan cũng không thấp hơn so với người ca ca này, khiếp sợ lệ khí quanh thân Ân Cửu Dạ, cả người đều co rúm lại, dù là cường tráng trấn định cũng không thể.
Duy chỉ có đại phòng Mộc Thanh Đài là vẫn luôn an tĩnh thậm chí có thể nói là không tranh quyền thế bất động thanh sắc liếc nhìn Ân Cửu Dạ một cái, sau đó mở miệng nói: " Thái tử điện hạ nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ran-ret-thu-nu/924330/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.