Bởi vì không có ai lập tức phát hiện Phó Dĩ Lam biến mất, cho nên Hiên Viên Ngưng Sương cùng với kế hoạch của Vân Khải, rất thuận lợi mang Phó Dĩ Lam ra cung.
Phó Dĩ Lam bị giam trong địa lao trạch phủ của Hiên Viên Ngưng Sương, cả người bị trói ở trên hình kệ.
Lúc Hiên Viên Ngưng Sương đi vào, Phó Dĩ Lam đã tỉnh, nheo lại hai mắt nhìn một nam một nữ đưa lưng về phía mặt trời dẫn đầu đi vào, hơi hơi nhíu mày, khẽ động nhẹ, liền cảm thấy trên mặt có cảm giác đau rát, đầu óc cũng mơ mơ màng màng.
Đợi đến khi thanh tỉnh hơn, mới nhớ tới hình như mình bị người của yêu phụ Hiên Viên bắt đi, cũng không biết hiện tại là giờ nào, đã trôi qua bao lâu, Sơ Nhị ca ca có phát hiện mình bị bắt hay không.
Khóe miệng Hiên Viên Ngưng Sương hàm chứa một nụ cười lạnh, đi theo bên cạnh chính là Vân Khải, phía sau là mấy tên thị vệ.
" Chậc chậc, đây không phải nữ nhi của Bắc Yến vương sao? " Hiên Viên Ngưng Sương dẫn đầu mở miệng, lại nhớ tới hôm đó mình bị ả ta giội một chậu máu chó chật vật bao nhiêu!
" Thì ra là yêu phụ Hiên Viên! Một chậu máu chó cũng không hàng phục được ngươi, xem ra là lão yêu quái ngàn năm, nếu một chậu máu chó vẫn chưa đủ, vậy có cơ hội ta nhất định phải mời mấy đạo sĩ tới làm phép mới được. " Phó Dĩ Lam mặc dù có chút suy yếu, nhưng cái miệng vẫn không mảy may buông tha người.
Hiên Viên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ran-ret-thu-nu/924396/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.