Ban đêm gió thổi rất lớn, mang theo hơi lạnh rót vào cốt tủy, cuối mùa hè cùng đầu thu giao nhau, chung quy có chút thương cảm.
Lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, phát hiện mình vẫn bị nam nhân ôm chặt trong ngực, cho dù tay chân đã lạnh buốt, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên cơ thể của nam nhân.
Nơi xa chân trời, hiện ra một quầng sáng đậm màu vỏ quýt, giữa trắng và đen giao nhau tỏ rõ đã sắp bình minh.
Vị trị của hai người, chính là dưới vách núi, có lẽ do quá lâu bảo trì một tư thế, nên Mộc Tịch Bắc cảm thấy thân thể hơi tê tê, lại thêm từ trên đỉnh rơi xuống, toàn thân đều là một cảm giác đau đớn khó hiểu, làm nàng nhịn không được hút ngụm khí lạnh.
Trên trời vẫn là một mảnh đen kịt, có mấy ngôi sao lẻ tẻ nhấp nháy, chỉ có xa xa dần dần nổi lên tia sáng, còn có lửa đỏ xẹt qua chân trời, mới cho người ta biết rằng, bình minh đã tới.
" Ân Cửu Dạ. " Mộc Tịch Bắc cố sức muốn ngồi dậy, thế nhưng cánh tay nam nhân lại vòng chặt nàng trong lòng, không cho nàng bị một chút xíu tổn thương, dù cho hắn đang trong cơn hôn mê, nhưng vô luận làm thế nào nàng cũng không tách được bàn tay của hắn.
" Ân Cửu Dạ... Chàng tỉnh lại đi. " Mộc Tịch Bắc có chút kinh hoảng, đáy vực tối đen, nàng căn bản không nhìn thấy tình huống của Ân Cửu Dạ, càng không thể xác định hắn có gặp nguy hiểm hay không.
Ân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ran-ret-thu-nu/924409/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.