Phản quân từ trong cung chạy đến Tiêu vương phủ báo tin, chỉ nói tình hình trong cung đại bại, Tiêu vương chỉ sợ là không được rồi; ngoài kinh thành, Chính Tắc Hầu dẫn binh đuổi tới, thế như chẻ tre đánh vào thành, e rằng không lâu nữa sẽ đánh tới Tiêu vương phủ.
Tạ Tri Quân vừa nghe Tiêu vương gặp nạn trong cung, tức giận vô cùng, quát: “Phụ vương ta không trở về, các ngươi về làm gì? Không được, ta phải đi cứu phụ vương.”
Nói xong, Tạ Tri Quân rút kiếm tiến cung.
Tạ Tri Chương nghe được tin dữ, mờ mịt một hồi, thấy Tạ Tri Quân cầm kiếm đi tới, vội vàng ôm lấy eo hắn, quát: “Văn Thương! Văn Thương! Đừng hành động thiếu suy nghĩ!”
Một tên tướng lĩnh lo lắng giải thích: “Thế tử gia, hiện giờ đi cũng đã muộn! Ta nghe theo mệnh lệnh của Tiêu vương, hộ tống hai vị công tử rời đi, trước tiên trốn đến Dương Châu lánh nạn, nghỉ ngơi dưỡng sức, chúng ta còn có không ít binh lực, tương lai lại sẽ Đông Sơn tái khởi!”
Thế tử gia xưa nay là người cố chấp, không dễ dàng thuyết phục, hắn liền đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía Đại công tử Tạ Tri Chương, nói: “Để cho rừng còn xanh, sợ gì không có củi đốt. Đại công tử, nếu còn không đi sẽ không kịp.”
Tạ Tri Chương cơ hồ quyết định chỉ trong nháy mắt, túm lấy Tạ Tri Quân nói: “Xuống mật đạo.”
Tạ Tri Quân một phen đẩy Tạ Tri Chương, đôi mắt phượng đầy dữ tợn hung ác, nói: “Ngươi muốn đi cứ đi! Không nhìn thấy phụ vương, bất luận thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/re-ngang-gio-tuyet-khi-ngo-cau/577714/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.