Bùi Trường Hoài thuở thiếu thời học tập tại thư viện Minh Đỉnh, tiên sinh dạy học thấy y trời sinh tài tuấn, đặc biệt quan tâm việc học của y, lúc nào cũng muốn dạy thêm cho y.
Trường Hoài cũng ngoan ngoãn ở lại, các học sinh khác đã ra về hết, y vẫn ở lại nghe tiên sinh giảng kinh văn, vì vậy rất ít khi y ra ngoài chơi đùa như bạn đồng trang lứa.
Trừ những lúc Tạ Tùng Tuyển tới.
Chẳng cần biết đã tới giờ tan học hay chưa, Tạ Tùng Tuyển lúc nào cũng tự nhiên leo tường vào dẫn y trốn học chạy ra ngoài phố, xem đủ thứ mới lạ trên đời.
Ban đầu Bùi Trường Hoài sợ chọc giận tiên sinh, không đồng ý cùng thiếu niên trốn học.
Tạ Tùng Tuyển cũng không ép y, chỉ lấy trong ngực ra một người rối nho nhỏ được làm bằng giấy dùng để biểu diễn rối bóng, vừa hát mấy câu lạc điệu, vừa điều khiển người rối, rồi lại tiếp tục hỏi: “Hôm nay phố Tây dựng đài biểu diễn tuồng ‘Xích Hà Khách’, kinh văn thì ngày nào cũng học, nhưng muốn xem biểu diễn thì một năm chỉ có một lần, ngươi không đi thật à?”
Bùi Trường Hoài nhìn con rối sặc sỡ, đắn đo tới nỗi cả mặt cũng đỏ hồng, cuối cùng mới thấp giọng hỏi: “Chỉ đi xem một canh giờ rồi về chắc không tính là trốn học đâu nhỉ?”
Tạ Tùng Tuyển cười ha ha: “Dĩ nhiên là không tính rồi.”
Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba… Nhiều lần rồi cũng có một lần bị tiên sinh bắt gặp.
Ngày đó, Bùi Trường Hoài vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/re-ngang-gio-tuyet-khi-ngo-cau/686850/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.