Phong Lâm nghĩ. Chốn phồn hoa này có một nơi chuyên bán thông tin, Vệ Phong Lâm đi một chuyến, chỉ tốn ít bạc đã tìm hiểu rõ ràng thân thế của Tạ Tùng Tuyển.
Tạ Tùng Tuyển, tên lúc nhỏ là Mẫn Lang.
Tạ Tùng Tuyển vốn không phải họ Tạ, cũng chẳng phải xuất thân Hoàng thất, tổ tiên của y họ Tống.
Phụ thân của y là Tống Quan Triều, lúc hoàng đế chưa đăng cơ đã là trọng thần được tín nhiệm trong triều, cùng ngang hàng với Bùi Thừa Cảnh, một văn một võ, là hai cánh tay đắc lực của Tiên hoàng.
Tống Quan Triều xuất thân nho sĩ, bình sinh chỉ có một nguyện vọng to lớn là phò tá Hoàng thượng, vì thế từ lúc còn trẻ đã lập chí cả đời không cưới vợ.
Tiên hoàng, lúc này vẫn còn là hoàng tử, ra mặt mai mối cho y. Đối phương là khuê nữ của nhà họ Mạnh cũng lừng lẫy một phương, lại còn là đích trưởng nữ, xưng là Mạnh Nguyên Nương. Mạnh Nguyên Nương dung mạo xuất chúng, tài hoa hơn người. Tiên hoàng có ý, để hai người gặp nhau trong yến tiệc.
Tống Quan Triều nhìn thấy dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành của nàng, lại đọc câu thơ nàng đề trên thiếp, nhất thời quên mất lời thề của
mình, đỏ mặt cầu thân. Mạnh Nguyên Nương lại không hứng thú với Tống Quan Triều, nói y tuy rằng anh tuấn nhưng người có hơi ngốc nghếch.
Chàng có tình, nàng vô ý, làm cho gia trưởng đôi bên vô cùng nóng ruột.
Tống Quan Triều một lòng muốn cưới giai nhân, lập tức sai tùy tùng đi tặng tập thơ của mình cho Mạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/re-ngang-gio-tuyet-khi-ngo-cau/686870/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.