Bắc phong càn quét, làm mùa xuân vốn phải ấm áp ở Bắc Khương trở nên giá rét, đêm hôm nay thậm chí còn có cả sương muối.
Bùi Trường Hoài và Triệu Quân bị giải vào lồng gỗ, những chiếc lồng này vốn được dùng để nhốt dê cừu, trong không khí vẫn chập chờn mùi hôi tanh không dứt, đỉnh lồng đã rách nát, hoa tuyết nhẹ nhàng rơi.
Gò má và làn môi Bùi Trường Hoài đã trắng nhợt, hai tay bị trói chặt, chỉ có thể tựa vào vách gỗ, im lặng như một cái xác không hồn.
Từ lúc bị y nhận ra, Hạ Nhuận đã gỡ mặt nạ xuống, Bùi Trường Hoài quen biết hắn đã lâu, lần đầu tiên có cảm giác gương mặt này lại xa lạ như thế.
Năm đó Hạ Nhuận còn rất trẻ đã gia nhập Bắc doanh, cơ duyên rất đơn giản.
Một vị tướng lĩnh Vũ Lăng quân vốn làm nhiệm vụ ở Tuyết Hải, lúc nhận lệnh hồi kinh, nghỉ chân ở tửu đ/iếm gặp được một tên khất cái, chính là Hạ Nhuận, liền tiện tay cho hắn một cái màn thầu.
Sau đó có một bọn cường đạo xông vào tửu điếm, đao kiếm không có mắt, lúc sắp chém vào người tướng quân, Hạ Nhuận đẩy ông ra, rút một thanh kiếm đã tàn khuyết trên lưng chém cho bọn cường đạo không còn manh giáp.
Lúc đó hắn chỉ mới hơn mười tuổi, kiếm thuật đã bất phàm như thế, tướng quân làm sao có thể bỏ qua? Ông đưa hắn vào bắc doanh, để hắn từ một tên vô danh tiểu tốt từng bước từng bước có được chức vị như ngày hôm nay.
Lúc Hạ Nhuận mười sáu tuổi, trở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/re-ngang-gio-tuyet-khi-ngo-cau/687099/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.