Sau khi bị những lời nói đầy thuyết phục lay động, sáng hôm sau, người cuối cùng cũng chịu buông bỏ cái tôi của mình đã tự mình bước xuống bếp. Ánh mắt Petaya chạm phải bóng dáng nhỏ nhắn của chị dâu đang đứng múc cơm ra đ ĩa. Cậu muốn cất lời cảm ơn về tô cháo hôm qua, nhưng miệng vẫn còn ngập ngừng vì trong lòng vẫn chưa quen với sự thay đổi quá đột ngột mà bản thân không thể điều chỉnh ngay được.
"Ơ kìa, hôm qua còn nói không khỏe cơ mà. Vậy mà nay đã dậy sớm thế này rồi à? Sao không ngủ thêm một chút nữa đi?" Techila lên tiếng chào hỏi, ánh mắt đảo nhanh một vòng từ đầu đến chân cậu em trai, cũng đủ để đoán ra cậu đang chuẩn bị vào mỏ như mọi ngày. Dù không nói ra, nhưng trong lòng cô cảm thấy hài lòng khi thấy cậu em vốn chẳng mấy khi ra hồn giờ đây dường như bắt đầu thay đổi. Một dấu hiệu tốt cho thấy chẳng còn bao lâu nữa, Petaya sẽ thật sự trưởng thành, để cô có thể an tâm phần nào. "Em chỉ bị cảm nhẹ thôi. Hôm qua sốt một chút, uống thuốc rồi ngủ một đêm là khỏi rồi." Giọng nói nghẹt mũi, nghe rõ là vẫn còn sụt sịt. Petaya khẽ liếc nhìn bóng dáng mảnh mai của chị dâu, rồi vờ như buông một câu vu vơ: "Có gì ăn không đấy? Em đói rồi." Từ trước tới giờ cậu chưa từng tự nguyện ra ngồi ăn chung, và lời nói vừa rồi khiến Techila suýt nữa thì phì cười. Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/remain-hoa-ky-uc/2747036/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.