Bảy giờ tối.
Ra khỏi sân bay Oslo, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt.
Lương Uyển mặc một chiếc áo dài tay, khẽ siết lấy cổ tay áo, ngẩng đầu lên. Mặt trời vẫn còn nghiêng nghiêng treo trên đường chân trời.
Mùa hè ở Oslo, đêm đến rất ngắn, gần như thoáng qua trong chớp mắt. Mặt trời cứ như đuổi theo họ suốt chặng đường về đến nhà Chu Lịch.
Lần trước đến Oslo, Lương Uyển đã chọn ở khách sạn thay vì ở nhà anh — lý do rất đơn giản: sợ anh là người xấu.
Nhưng lần này —
Cô vừa đặt hành lý xuống là lập tức vào phòng tắm tắm rửa, chỉ mặc một chiếc áo rồi nhảy lên giường ngủ luôn, thật sự rất mệt.
Khác biệt lớn nhất giữa cô và Chu Lịch là: anh là người sinh ra đã tràn đầy năng lượng, còn cô, chỉ cần hoạt động một chút là đã thấy mỏi mệt.
Chu Lịch vào phòng xác nhận cô đã ngủ say rồi mới ra ngoài mua ít nguyên liệu về làm bữa ăn đêm.
Chưa bao lâu sau khi tin họ đến Na Uy lan ra, anh đã nhận được thư từ một người bạn.
"Bao giờ đến uống rượu đây?"
Chu Lịch nhìn về con phố dài dằng dặc không thấy điểm cuối, ánh mặt trời ở cuối phố làm môi anh cong cong.
"Trễ nhất là tối mai. Nhớ giữ chỗ cho tôi, đặt hai cái ghế sofa."
Người bạn gửi một icon cười: "Cùng với cô vợ mới cưới của cậu à? Cô ấy biết uống rượu không?"
Chu Lịch cười nhẹ, đóng cửa sổ chat với bạn, rồi gọi điện cho ông nội Chu Vệ.
Đến khi Lương Uyển lơ mơ tỉnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/roi-ben-son-tu/2684822/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.