🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi tỉnh dậy, đã là bốn giờ chiều, bầu trời mang một màu cam nhạt như nước cam để lạnh.

Bụng của Lương Uyển réo lên liên tục suốt ba mươi giây, như tiếng còi tàu, rỗng không đến mức lõm xuống. Cô chống ô đứng dậy, ngay lập tức thắt lưng truyền đến một cơn đau thấu xương. Cô dừng lại một chút, đợi cơn đau dịu đi rồi mới chậm rãi đi về phía nam của công viên.

Mặt trời vừa lặn, trời lập tức tối rất nhanh. Trên phố treo đầy dây đèn hình ngôi sao, không rực rỡ như đèn Thiên Thần trên phố Regent, nhưng cũng đủ để thắp sáng màn đêm tăm tối. Lương Uyển cứ đi mãi cho đến khi không thể bước tiếp được nữa, dừng lại trước một nhà hàng Ý có mặt tiền đầy hoa hồng.

Nhà hàng rất nhỏ, trang trí có gu, nhưng Lương Uyển không còn tâm trạng để thưởng thức. Cô không giỏi gọi món, nên chọn theo phần được đề xuất: dạ dày bò kiểu La Mã và một ly macchiato. Đáng tiếc, món dạ dày bò do đầu bếp chế biến còn mùi tanh, phô mai lại càng làm tăng cảm giác ngấy ngán, bánh mì và macchiato cũng không thể làm dịu đi sự khó chịu đó. Đã quá lâu rồi cô không ăn gì, dạ dày không chịu nổi món ăn nhiều dầu mỡ, khiến cô buồn nôn. Thế mà cô còn ngu ngốc bỏ ra bốn bảng để gọi một chai nước lọc nhằm rửa trôi vị ngấy trong miệng.

Cuối cùng, bữa tối của cô vẫn là trái cây.

Mọi thứ đều không suôn sẻ, nhưng so với việc ở lại Bắc Kinh, vẫn còn chịu đựng được.

Tắm rửa nhanh trong nhà tắm công cộng xong, Lương Uyển co người lại trong chăn, ngủ thiếp đi. Cô tưởng giấc ngủ này sẽ sâu vì quá mệt, nhưng đến nửa đêm lại bị cơn đau ở thắt lưng đánh thức, như có cả ngàn cây kim bạc đâm vào xương sống.

Hơi thở của Lương Uyển trở nên nặng nề, ôm lấy chăn đẫm mồ hôi lạnh.

Lúc này là rạng sáng ở London, nhưng ở Bắc Kinh trời đã sáng hẳn.

Cô ngồi dậy mà không bật đèn, mở giao diện WeChat và đọc từng tin nhắn một.

Từ mùng Một Tết, Tần Thạch đã bắt đầu lên giọng sai khiến, chỉ đạo nhân viên làm cái này cái kia, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài cởi mở lúc mới vào công ty. Hắn không thèm giả vờ nữa. Sự tích cực và xu nịnh của hắn khiến người ta nghi ngờ hắn có cổ phần trong công ty.

Dịp Tết, không có mấy ai quan tâm đến hắn, phần lớn đều giả vờ không nhìn thấy, để hắn một mình độc diễn trong nhóm. Diễn đến mức cao hứng thì bắt đầu đá xéo Lương Uyển.

"Rốt cuộc cũng leo lên cành cao, có người chống lưng rồi, chẳng thèm để ý đến những người bé nhỏ như chúng tôi nữa."

Từng chữ đều toát lên vẻ ghen tỵ chua chát, khiến Lương Uyển nhớ đến biệt danh Phương Nguyện đặt cho hắn: đúng là một tên hoạn quan dựa hơi hổ.

Lương Uyển nhắm mắt xoa nhẹ thắt lưng. Cơn đau âm ỉ mãi không biến mất khiến cô gần như phát điên, chỉ muốn gào lên mà đấm mạnh vào chỗ đau.

Nhưng cô không thể.

Suy nghĩ của cô thay cô hành động điên cuồng.

Lương Uyển gửi một tin nhắn cho sếp lớn. Ngắn gọn và cứng rắn. Đó là chút sức lực cuối cùng còn sót lại trong cô: "Tổng giám đốc Triệu, cảm ơn ngài đã chiếu cố tôi suốt nhiều năm qua, nay tôi có chuyện cần thưa. Vì lý do cá nhân, tôi không thể tiếp tục làm việc tại công ty, xin chính thức nộp đơn từ chức. Tôi sẽ hoàn tất bàn giao công việc, mong ngài yên tâm.

Ngoài ra, tôi còn một việc cần phản ánh. Giám đốc Tần Thạch, từ khi vào công ty, đã quấy rối nhiều nhân viên nữ. Nếu không có biện pháp xử lý, hình ảnh công ty nhiều năm gây dựng sẽ bị phá hủy trong tay anh ta.

Tôi xin lỗi vì đã gây ra bất tiện cho công ty. Chúc công ty mọi việc thuận lợi trong tương lai."

Làm theo bản năng, đó mới là phong cách thật sự của cô.

Lương Uyển không biết liệu sau này mình có hối hận vì đã từ bỏ công việc lương cao gắn bó nhiều năm hay không, nhưng hiện tại, hành động bốc đồng này khiến cơn đau của cô dịu đi đôi chút.

Cô biết lần này giữa cô và Chu Lịch không thể dễ dàng bỏ qua như trước nữa. Và cô cũng không muốn tiếp tục nhẫn nhịn loại người như Tần Thạch.

Cô muốn cắt đứt tất cả mọi thứ liên quan đến Bắc Kinh. Vốn dĩ cô không thuộc về nơi đó, rời đi cũng chẳng tổn hại gì.

Khi ánh sáng đầu tiên chiếu rọi lên Vòng quay London Eye, Lương Uyển đang ngồi trên ban công nhỏ hẹp của homestay. Cửa dẫn vào phòng chỉ hé một nửa, gió lạnh thổi tạt vào mặt, trong khi không khí ấm áp phía sau lưng đang ùa ra ngoài. Cô kẹt giữa hai thế giới lạnh – nóng, bình tĩnh ngắm nhìn mặt trời mọc.

Cô vừa xem xong nửa sau của bài giảng công khai của Trình Liên Thư, cuối cùng cũng biết được phần tiếp theo của những câu chuyện kia.

Mẹ của Trình Liên Thư đã chấp nhận người đàn ông thứ hai bước vào cuộc đời bà. Bà từng vô cùng sợ hãi, sợ mình sẽ đi vào vết xe đổ, sợ tình yêu lại vỡ tan thêm lần nữa. Nhưng một ngày nọ, vào một buổi sáng không có gì đặc biệt, bà nhìn người ấy, ánh sáng mặt trời khi ấy đã chia đôi cuộc đời bà thành hai nửa. Nửa đầu trong bóng tối vẫn thuộc về bà, nhưng bà đã chọn bước ra khỏi đó.

Bà chia tay với sự yếu đuối của bản thân, kéo mình ra khỏi vũng lầy của u sầu.

Lương Uyển đã bỏ qua phần kể về mối tình giữa giáo sư Trình và người thanh mai trúc mã, bởi cô biết họ đã tái ngộ.

Về thú cưng, Trình Liên Thư nhắc đến một chú chó Bernese mà bà từng nuôi. Cũng giống như Lương Uyển, ban đầu bà rất sợ gắn bó với những sinh mệnh có tuổi thọ quá ngắn ngủi. Nhưng duyên phận không thể ngăn cản, chú chó nhỏ ấy tự tìm đến nhà bà. Nó sống mười năm rồi ra đi. Mười năm đủ để khắc cốt ghi tâm, khiến bà đau đớn, nhưng bà không hối hận chút nào, bởi vì tình yêu và lịch sử nó từng tồn tại sẽ không bao giờ biến mất.

Trình Liên Thư như thể đã luyện được một trái tim kim cang bất hoại, thản nhiên đối mặt với mọi cuộc chia ly.

Nhưng câu "Không thể vì sợ chia ly mà né tránh tình cảm" chẳng còn khiến Lương Uyển xúc động nữa. Câu nói đó đã trở thành triết lý cửa miệng của đủ loại KOL và blogger. Ai mà chẳng biết?

Khi London vừa thức giấc, khi những con thuyền bắt đầu rẽ sóng trên sông Thames, điều vang lên trong đầu Lương Uyển là một câu nói khác của Trình Liên Thư: "Nếu bạn cảm thấy đau khổ, vậy thì bạn không phải là người hoàn toàn vị tha. Người vị tha thực sự sẽ không do dự chọn hy sinh. Bạn cảm thấy đau là vì cái tôi đối với bạn rất quan trọng."

"Nhưng bạn vẫn chưa đủ 'tôi', bạn nên 'tôi' thêm một chút, tốt nhất là hãy trở nên ích kỷ. Nếu bạn muốn yêu thì cứ yêu, muốn hận thì cứ hận. Nếu có một người khiến bạn yêu hận đan xen, tôi khuyên bạn hãy rời xa người đó, tha cho chính mình."

Lời của Trình Liên Thư không phải là đáp án đúng, nhưng là một tham khảo còn có giá trị hơn cả sự im lặng.

Lương Uyển ngồi lặng lẽ trên tầng hai của chiếc thuyền du lịch, gió lạnh buốt da, phía sau là Cầu London đang dần xa khuất.

Tự "vì mình" hơn một chút nữa... sao?

Tạ Vãn Hinh và Trần Tri Nguyên đều không liên lạc được với Lương Uyển, cuối cùng cũng chỉ biết tin cô ra nước ngoài từ miệng Phương Nguyện. Tạ Vãn Hinh tức đến nỗi trợn mắt, mắng: "Con nhóc chết tiệt này vô tâm vô phế, còn coi mình là bạn thân nữa không vậy!" Nhưng cô biết Lương Uyển không phải loại người tự dưng chơi trò mất tích.

Sau khi nhận được tin nhắn của Chu Lịch, Tạ Vãn Hinh mới mơ hồ đoán được chút manh mối. Anh không nói lời thừa nào, chỉ hỏi cô có biết Lương Uyển ở Anh thường hay đến đâu không.

Tạ Vãn Hinh thật sự không biết.

Lương Uyển hầu như không bao giờ gán cho một nơi nào đó ý nghĩa đặc biệt, trong mắt cô, mọi thứ đều chỉ là phong cảnh.

Tạ Vãn Hinh: "Hai người cãi nhau à? Cô ấy tức giận chia tay anh rồi?"

Chu Lịch không trả lời.

Tạ Vãn Hinh đành đổi cách nói: "Cố lên, nhưng tính cách của Lương Uyển không dễ gì quay đầu lại đâu."

Chu Lịch vẫn không phản hồi.

Mãi đến khi Tạ Vãn Hinh lặng lẽ liệt kê ra tất cả những nơi Lương Uyển từng ghé thăm ở Anh như đọc thực đơn, anh mới trả lời một câu: "Cảm ơn."

Chu Lịch đã đến Anh ba ngày, anh đi đến Vách đá trắng Bảy chị em, trang viên Darcy, từ York, Cambridge, Trinity College rồi quay lại London. Ba ngày qua anh chỉ ăn vội vài bữa fast food, người gầy đi thấy rõ so với trước Tết, cơn ho không những không đỡ mà còn có dấu hiệu nặng hơn.

Anh như một con thú lạc đường, chạy khắp rừng rậm mà không có phương hướng.

Khi duyên phận đến, Chu Lịch có thể tình cờ gặp Lương Uyển ba lần liên tiếp ở Oslo – đó là định mệnh.

Nhưng khi cô thật lòng muốn tránh xa một người, thì dường như cả thế giới này không còn chỗ nào có cô nữa.

Trước đây khi đến London, Chu Lịch từng nghĩ nơi này chẳng có gì đáng để đi. Nhưng bây giờ anh chỉ hận bản thân không thể phân thân ra để đi khắp từng tấc đất nơi đây.

Anh đoán rằng có lẽ cô chẳng đi đâu cả, chỉ đang quanh quẩn ở một nơi. Nhưng khách sạn, homestay ở London nhiều không đếm xuể, mỗi ô cửa sổ trên từng toà nhà đều như vực sâu đang kéo anh xuống.

Cô đang ở trong đó sao?

Chu Lịch cảm thấy thế giới này có quá nhiều người.

Thật sự cần thiết như vậy sao?

Chỉ trong một cái búng tay, tất cả biến mất, chỉ còn lại một mình Lương Uyển, không chốn ẩn náu, đứng trước mặt anh là được rồi.

Anh nhớ sáng hôm Lương Uyển rời đi, cô lưu luyến không chịu rời giường, kéo anh ở lại bên cạnh, nhớ đến những nụ hôn đắm say của cô, nhớ đến lúc cô làm nũng chọn quần áo cho anh, chụp ảnh cho anh.

Anh chỉ muốn nhốt cô lại, kết án chung thân.

Có lẽ cô đang mượn rượu giải sầu trong một quán bar nào đó, hy vọng cô đừng uống đến say mèm, đừng ăn bất kỳ món nào đã rời khỏi tầm mắt, đừng đi đến những con phố vắng người, đừng đến những khu an ninh kém...

Chu Lịch đi dọc theo phố Regent, ánh đèn thiên thần trước mắt lấp lánh, anh dừng lại nhắm mắt, kiềm chế bản thân không nghĩ ngợi. Đôi tay trần đã bị gió đêm thổi đến tê dại, anh đi qua những bốt điện thoại đỏ – nơi bao người từng check-in, nhưng bước chân vẫn không ngừng lại.

Cho đến khi có một cơn đau nhói truyền đến mu bàn tay, gió thổi qua vết thương khiến nó lạnh đến buốt xương. Chu Lịch cúi đầu, thấy mu bàn tay bị góc nhọn của bốt điện thoại cứa rách, vết thương cũ lại toạc ra.

Anh khẽ nhíu mày, vẫn tiếp tục bước đi đầy kiên định nhưng vô định.

Có quá nhiều người lướt qua anh, nhưng chẳng ai là Lương Uyển.

Chu Lịch tin rằng, chỉ cần cô xuất hiện, anh chắc chắn sẽ nhận ra cô giữa đám đông. Nhưng không, vẫn chẳng có bóng dáng cô.

Cô không nói với ai nơi mình đang ở, không đăng ảnh, không chia sẻ vị trí trên bất kỳ nền tảng mạng xã hội nào, cô cắt đứt toàn bộ mạng lưới quan hệ, thành công trốn tránh.

Một hồi chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ anh – Trình Mạn mượn điện thoại của Chu Diên gọi đến.

Cô bé thay đổi hẳn giọng điệu ngang ngược thường ngày, ngoan ngoãn hỏi: "Anh ơi, anh tìm được chị Lương Uyển chưa?"

Yết hầu anh trượt lên xuống, giọng khàn khàn, trầm thấp: "Chưa."

Giọng trẻ con nhẹ nhàng thở dài.

Chu Lịch cắt ngang tiếng thở dài ấy, "Anh sẽ tìm được cô ấy."

"Vâng!" Trình Mạn hô to đầy khí thế, cổ vũ anh: "Chắc chắn được! Đợi chị Lương Uyển quay về, em sẽ tặng hết mấy con voi bông cho chị ấy."

"Ừm." Chu Lịch nhàn nhạp đáp.

Lương Uyển thích voi – đồ ngủ là hình voi, đồ trang trí là voi, tủ thú nhồi bông thì phần lớn cũng là voi.

Chu Lịch vô thức đã đi đến phố Oxford, nơi có trung tâm thương mại Selfridges trăm tuổi. Nơi này có rất nhiều người Trung Quốc, họ nói tiếng mẹ đẻ quen thuộc, tay xách túi đồ cười nói vui vẻ trên phố.

"Đắt quá đi mất, một con cú mèo thế này mà tận ba mươi bảng! Lúc đầu còn định mua con voi mới ra mắt, nhưng những bốn mươi lăm bảng! Nó tính cướp à?"

Người bạn đi cùng an ủi: "Biết sao được, vì nó thật sự đáng yêu mà! Hơn nữa, thú bông của hãng A này sờ thích lắm, mềm cực. Con voi mới siêu dễ thương luôn, mình mua một con mang về làm quà cho bạn thân, vì tạm thời ở nơi khác chưa bán đâu."

Gió đêm lướt qua con phố, mang theo câu nói ấy lọt vào tai Chu Lịch.

Anh dừng lại ngẩng đầu, phát hiện mình đang đứng trước cửa Selfridges, bên trong là khu hàng hiệu ở tầng một, thu hút đông người ra vào. Cửa kính đóng mở liên tục, trao đổi nhiệt độ giữa trong và ngoài.

Chu Lịch nhớ hôm Trình Mạn lần đầu gặp Lương Uyển, khi đó cô đang cùng bạn dạo chơi trong một cửa hàng nội thất ở Bắc Kinh, trong đó có một tủ bán thú nhồi bông của hãng A. Khi ấy, Lương Uyển còn phân vân không biết chọn bộ đồ ngủ nào.

Ở nhà Lương Uyển cũng có không ít thú bông của hãng A – từ chim cánh cụt, xương rồng đến nấm – cô nói là đã mua lúc đi du lịch ở Anh trước đây. Cô rất thích chúng.

Thương hiệu này đã ra mắt con voi mới sao?

Ánh mắt Chu Lịch khẽ dao động.

Lương Uyển chắc chắn sẽ thích.

Đợi khi tìm được cô, anh sẽ tặng cô con voi đó, để cô ôm nó mà không được đi đâu cả.

Cổ họng ngứa ngáy không chịu nổi, Chu Lịch khẽ ho hai tiếng, phớt lờ cảm giác khó chịu trong cơ thể, bước vào Selfridges để tìm thương hiệu đó.

Hãng A những năm gần đây rất được ưa chuộng, anh vừa đến tầng bốn đã nghe mấy người Trung Quốc nói: "Ở đằng kia kìa, chạy nhanh lên, hiếm lắm mới có đợt restock chim cánh cụt, kẻo tí nữa hết sạch!"

Chu Lịch liền đi theo nhóm du học sinh năng động đó đến góc tầng này.

Cả một cửa hàng thú nhồi bông đủ mọi kích cỡ, ngay phía ngoài là những con khổng lồ cao ngang người để thu hút khách, bên trong chất đầy những món búp bê lấy hình dáng từ động vật và thức ăn, với màu sắc dịu mắt.

Trước quầy thu ngân xếp thành một hàng dài, mùi nước hoa nồng nặc lan tỏa khắp khu vực.

Chu Lịch không bước vào giữa những kệ hàng chật kín người, anh đứng yên bên ngoài đám đông, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn vào một gương mặt thanh tú.

Một du học sinh Trung Quốc đeo ba lô liếc nhìn người phụ nữ phía sau bằng khóe mắt, má hơi đỏ lên, cậu ta nói với cô: "Cô lên trước đi, tôi không vội."

Lương Uyển đang vuốt ve hai con voi nhồi bông trong tay, một con màu hồng, một con màu xanh, cô vẫn đang do dự không biết chọn con nào. Nghe cậu con trai nói vậy, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

"Cảm ơn, tôi vẫn còn đang phân vân, muốn xếp hàng trước rồi tới lượt thì quyết định."

Cậu con trai gãi đầu, gợi ý: "Con màu hồng dễ thương hơn."

Lương Uyển mỉm cười, đôi môi nhợt nhạt không thoa son dưỡng: "Ừ, rất dễ thương. Vậy thì chọn màu hồng vậy. Cảm ơn đã gợi ý."

"Cô cũng là du học sinh à?" — Ánh mắt cậu ta lén lút nhìn từ mắt cô xuống mũi, ngắm kỹ gương mặt cô.

"Không, tôi chỉ... đi du lịch thôi."

"Một mình à?"

"Ừ."

"Cô ở London bao lâu?"

Lương Uyển ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái: "Sắp rời đi rồi."

"Vậy... có thể kết bạn WeChat không...?"

"Người tiếp theo." Nhân viên thu ngân nhắc nhở.

"Cô lên trước đi." Cậu con trai vẫn lịch sự nhường cô.

Lương Uyển không muốn vì nhường nhau mà làm chậm hàng, cô cảm ơn cậu rồi đưa con voi hồng cho nhân viên thu ngân.

Cô hơi áy náy nói rằng mình không lấy con voi màu xanh nữa.

"Cả hai con."

Bất chợt, một giọng nói trầm khàn vang lên bên cạnh cô, một người đàn ông đưa thẻ cho nhân viên thu ngân.

Lương Uyển khựng lại, còn chưa kịp quay đầu lại nhìn người vừa nói, cổ tay gầy guộc của cô đã bị nắm chặt đến mức tưởng như bóp nát xương.

Cô há miệng, cơn đau và người trước mặt khiến cô quên cả hô hấp.

Trong đôi mắt đầy tia máu, đồng tử cô dao động không ngừng, mí mắt giật mạnh.

Cho đến khi nhân viên đưa túi đựng hai con voi cho Chu Lịch, Lương Uyển mới hít một hơi thật sâu, như thể vừa nổi lên mặt nước sau một khoảng lặn dài dưới biển sâu. Nhưng rất nhanh, khi ánh mắt lạnh lẽo, trầm tĩnh của Chu Lịch rơi xuống gương mặt cô, cô lại chìm xuống đáy biển, không dám thở.

Anh siết chặt cổ tay cô, còn hơn cả còng sắt, không để cô có cơ hội vùng vẫy. Lòng bàn tay anh nóng như ngọn lửa luyện ngục thiêu đốt sự lạnh lẽo của cô.

"Cho hỏi..." Cậu con trai trẻ vừa đưa thú nhồi bông cho thu ngân, vừa dè dặt chen vào bầu không khí kỳ lạ.

Chu Lịch hơi cúi mắt, liếc nhìn sự ngây thơ của cậu ta, rồi kéo mạnh Lương Uyển rời đi.

Đầu óc Lương Uyển hoàn toàn trống rỗng.

Cơn đau ở eo lúc này thậm chí không bằng cổ tay.

Cô cảm nhận rất rõ ngọn lửa giận dữ tột độ của Chu Lịch — chưa bao giờ thấy anh như thế này.

Cô sợ hãi và hoang mang, chẳng còn tâm trí nào để nghĩ tại sao anh lại xuất hiện ở đây.

"Chu... Chu Lịch..."

Lương Uyển nghe thấy giọng nói dè dặt của chính mình.

Nhưng người đang nắm tay cô như điếc không nghe thấy gì.

Anh bước rất nhanh, cô chỉ có thể chạy theo, loạng choạng không biết mình đang ở đâu.

Cho đến khi làn gió lạnh buốt của con phố Oxford táp vào mặt cô, chiếc xe lửa như sắp tự hủy này mới dừng lại.

Họ đứng bên tường cạnh cửa kính lớn của trung tâm thương mại, từng dòng người đi ngang qua mặt họ.

Ánh đèn của trung tâm thương mại không thể chiếu sáng họ một cách rõ ràng, chỉ mờ mờ vẽ nên đường nét.

Chu Lịch... đã gầy đi rất nhiều.

Trên người anh vẫn còn hương thơm dễ chịu.

Trong gió lạnh, da anh vẫn nóng hổi, như thiêu đốt cô.

Bầu trời London bị bao phủ bởi những cụm mây đen cuộn lại, mưa lớn sắp đến.

Lương Uyển khẽ thở dài, đôi môi nứt nẻ khô ráp mím lại, như đang ngậm một nắm cát.

Thứ không thể trốn thì sớm muộn cũng sẽ đến.

"Chu Lịch, em biết anh rất giận... nhưng mình có thể đừng—"

Giọng nói mệt mỏi của cô chưa kịp thốt ra âm tiết tiếp theo, anh cúi đầu hôn cô, ôm chặt eo cô, đè cô vào lòng, đẩy vào ngọn lửa đang lan rộng.

Môi anh khô ráp, áp chặt lên môi cô, mang theo ý định xâm chiếm và chiếm hữu rõ ràng.

Thân hình anh như một ngọn núi, không thể lay chuyển.

Hơi thở của cô cũng bị anh cướp mất, tiếng thở khẽ cũng bị nuốt trọn.

Nụ hôn này không hề dịu dàng, nó đậm mùi máu tanh — là nỗi sợ và day dứt của cô, là tức giận và luyến tiếc của anh,

— và là sự không thể kiềm chế giữa hai người.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.