Edit: Doãn.
"Được rồi, được rồi, chẳng phải tao vẫn đang lành lặn đứng ở đây sao." Tôi ra hiệu cho nó ngồi xuống giường.
"Mẹ nó mày như vậy mà là lành lặn ư!" Nó đẩy tôi một cái.
Dáng vẻ hiện tại của tôi... đang mặc đồng phục bệnh nhân, sống trong bệnh viện tâm thần, chỉ nặng còn 48kg... quả thật không thể gọi là tốt.
"Thế mày thấy bọn tao có đáng ghê tởm không?" Tôi cúi thấp đầu.
Sở Hi Hoà nói với tôi sự việc này đã được đưa lên tin tức, có thể coi như là người người đều biết.
"Mày nói khùng điên gì đấy! Cái gì mà ghê tởm hay không ghê tởm! Mày và... anh Tu Viễn là hai cá thể độc lập, có tự do riêng, muốn thế nào là chuyện của cả hai, không ai có quyền can thiệp hết."
Bộ dạng chính nghĩa của Lý Giang Cao khiến tôi rất muốn cười, dù sao thì tôi cũng đang ở trong bệnh viện tâm thần.
"Cảm ơn mày." Tôi nói.
"Mày là người bạn thân nhất của tao, mày phải sống cho tốt, biết chưa?" Lý Giang Cao vội vàng chạy đến đây, tôi hiểu rõ nó chắc chắn sẽ không nói ra những lời lẽ nhục mạ.
"Mối quan hệ của mày với anh Tu Viễn là do thằng chó Từ Mạc nói cho Lão Trương nghe." Lý Giang Cao thả tôi ra, nhẹ giọng nói.
"Có điều ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, Trương Kiến Quốc đã bị khai trừ khỏi trường vì dạy thêm khi chưa có sự cho phép, Từ Mạc miệng chó không phun được ngà voi, cuối năm cấp ba đã bị tố cáo, còn bị người ta đánh mù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/roi-vao-hoang-hon/931033/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.