Chân của Thư Diêu không phải bị bong gân, mà do thang máy bất ngờ rơi mạnh, khiến cổ chân cô va đập mạnh xuống đất.
Sau khi vết sưng nhẹ do mao mạch vỡ đã giảm, giờ đây chân cô bị bầm tím một mảng lớn, nhìn có vẻ khá đáng sợ.
Dù vậy, cô chẳng mấy bận tâm, chỉ đạo makenae Lục Hân mang một chiếc ghế xoay từ phòng máy tính tầng trên xuống, rồi ngồi xếp bằng trên đó, cầm dây xích của chó: “Bánh Quy, đi dạo với mẹ nuôi nhé.”
Bánh Quy tìm được bạn chơi, vui mừng vẫy cái đuôi to màu xám đậm, kéo Thư Diêu và chiếc ghế xoay đi qua đi lại khắp tầng một.
Trong biệt thự, người qua lại đông đúc, ở bếp đã có Phùng Linh Tử và Mộc Liệt đang chuẩn bị nguyên liệu cho nồi lẩu.
Tiếng nước ào ào trong bồn rửa rau vang lên, Phùng Linh Tử đang cầm một cọng măng tây, chỉ vào Mộc Liệt, giọng oang oang, cầm chảo giải thích cho cậu thanh niên 19 tuổi về việc chăm sóc “cái đó” của nam giới:
“… Cho nên, đàn ông phải rửa sạch cẩn thận kể cả từng sợi lông, không được bỏ qua cọng nào! Và nhớ là đừng mặc q.uần ló.t quá chật.”
“Nhưng mà chị Linh Tử, mặc q.uần l.ót chật không phải dễ chịu hơn sao?”
Mộc Liệt cũng lên tiếng, giọng không kém phần hùng hồn, nghiêm túc trao đổi.
“Vậy thì cứ mặc đi! Cứ thử xem nếu ảnh hưởng đến khả năng sinh sản thì đừng có mà khoe mẽ nhé.”
Phùng Linh Tử vừa nói vừa cắt măng tây làm đôi, rồi quay lại nhìn Thư Diêu hỏi: “Bây bi Thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/roi-vao-mong-mi-thu-vi/2733711/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.