Bà chủ không có đi làm cơm, mà là mắt nhìn Kim Minh Hâm, ra hiệu ngầm nói với Tiền Lung Lung: "Vị tiên sinh này, muốn ăn chút gì không? Lung Lung con quen thuộc, giúp người ta chọn chút đi."Tiền Lung Lung không hiểu nhìn về phía Kim Minh Hâm hỏi: "Anh còn muốn ăn sao?"Kim Minh Hâm cảm giác dạ dày mình càng thêm trống rỗng, vẻ mặt anh ta chờ mong nhìn bà chủ nói: "Dựa theo lệ bình thường của Tiền tiểu thư đi, không cần giảm bớt."Anh ta cảm giác mình hôm nay có thể ăn hết một nồi cơm!"Yes Sir!" Bà chủ sảng khoái, "60 bát tô mì sốt tương lớn!"Bành!Kim Minh Hâm từ trên ghế tuột xuống, trực tiếp ngồi trên mặt đất."Ai nha!" Bà chủ vội vàng chạy lên trước đỡ người, còn thuận tay giúp Kim Minh Hâm vỗ vỗ đất dính vào mông, sau khi ấn người xuống chỗ ngồi có chút phẫn nộ vỗ vỗ bả vai Tiền Lung Lung: "Lung Lung, con cũng không biết chăm sóc người ta tốt một chút."Tiền Lung Lung càng không hiểu nổi, cô hỏi Kim Minh Hâm: "Anh tàn tật hả?""Không có.""Sinh hoạt không thể tự lo à?""Không có.""Ngã bệnh sao?""Không có!""Tôi đây tại sao phải chăm sóc anh?""Tôi không cần cô ấy chăm sóc tôi, cảm ơn ý tốt của đại tỷ."Một câu cuối cùng Kim Minh Hâm là nói với bà chủ, bác gái gần 50 tuổi nghe được hai chữ "Đại tỷ" trên mặt cũng cười như hoa.
Nhìn trong tiệm không có khách, bà ta trực tiếp ngồi vào bên cạnh Tiền Lung Lung, hàn huyên với Kim Minh Hâm."Thằng nhóc kia, tên gì, bao lớn rồi?""Kim Minh Hâm, năm nay 28.""Ờ! Tên đẹp, Lung Lung chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rong-xuat-hien-nho-chu-y/14254/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.