Một giây trước, Quy Hải vẫn còn quan sát sự thay đổi trong mười năm không gặp, mà một giây sau, cả người đều bị phản diện cướp đi, rơi vào một lồng ngực vững chãi và ấm áp.
Cho dù A Sơn quần áo không chỉnh tề, lại còn cùng tiểu Hải ôm nhau kín mít không kẽ hở khiến cho Sư Vân Phong cực kì khó tiếp nhận, gần như muốn một kiếm đâm chết hắn, nhưng ánh mắt Sư Vân Phong vẫn tập trung chủ yếu vào Quy Hải.
Mười năm không gặp, tiểu Hải có thể sống sờ sờ đứng trước mặt Sư Vân Phog là y đã cảm thấy vô cùng được an ủi và thỏa mãn rồi.
Tiểu Hải nhà y trưởng thành thật rồi. Từ một bé trai đáng yêu đã trở thành một mĩ thiếu niên áo trắng. Tiểu Hải nhà y tóc đen như gỗ mun, ra trắng mịn, ngũ quan tinh tế, mày rậm mắt sáng, sống mũi khéo léo, môi hồng nhạt no đủ hấp dẫn. Chỉ là, Sư Vân Phong dùng linh khí cảm nhận được, phản diện nhà y cho dù biến hóa thì xương cốt trong cơ thể vẫn vỡ nứt không lành, trên mai tiểu Hải rõ ràng chưa khôi phục lại, điều này khiến Sư Vân Phong xấu hổ không thôi.
Cho nên, Sư Vân Phong làm sao nỡ dùng ánh mắt hung ác để nhìn tiểu Hải yêu quý của y chứ?
Lời nói hung ác, đương nhiên là nói với A Sơn rồi.
“ Thật xấu,
Sư Vân Phong xông về phía tiểu Hải nhà y, vừa dịu dàng cướp tiểu Hải lại, vừa nói kích thích tử huyệt của A Sơn: “ Mặc quần vào đi, xấu chết mất.”
Sư Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rua-con-luoi-cua-nha-ma-de/547732/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.