🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trên bầu trời trong xanh là từng đám mây trắng, Quy Hải ngồi trên đỉnh núi trên chủ đảo, gió núi khẽ thổi, hắn đang ra sức dùng đũa gắp lấy từng miếng thịt yêu thú ở đĩa trước mặt, từng miếng từng miếng nuốt xuống, tốc độ cực kì nhanh.

Mấy ngày Sư Vân Phong đi Quy Hải vẫn luôn ra sức ăn uống.

Cũng may là hệ tiêu hoá của thần thú mạnh khiến cho Quy Hải không đến mức no vỡ bụng. Vì để bản thân mình có thể to lớn hơn, tốc độ tăng trưởng nhanh hơn, Quy Hải bèn lấy tốc độ nhanh nhất để ăn rất rất nhiều đồ vật.

Bất đồng với việc trước kia vừa ăn vừa lớn vừa hưởng thụ mĩ vị, bây giờ phản diện đi rồi không còn bón Quy Hải từng tí một nữa, Quy Hải gần như là ăn ngấu nga ngấu nghiến. Không thèm nhai mà há to mồm trực tiếp tống đồ ăn xuống thẳng dạ dày, khiêu chiến ăn no cực hạn của bản thân.

Đây gọi là ăn để ăn. Khi sở thích biến thành việc bắt buộc phải làm, kêu gào muốn coi nhẹ sự không thích hợp của bụng dạ, thức ăn đã từng thấy rất ngon cũng trở nên nhạt nhẽo đến vô vị, nó cứ quanh quẩn ở ranh giới giữa ăn no và no căng, đó là một việc vô cùng thống khổ.

Nhưng khi nhìn thấy những đệ tử của Sư Vân Phong đang trôi nổi trên phía không trung của đảo nhỏ, nghiêm túc chuẩn bị ứng chiến, luyện tập kiếm thuật, những bóng hình vẫn vui vẻ trong sự vất vả, cái việc đau khổ nhỏ bé như ăn căng bụng này của Quy Hải chẳng tính là gì cả.

Huống chi lại còn có một bé rùa thần uy phong lẫm liệt mà lại cực kì đáng yêu để ngắm nhìn thưởng thức.

Quy Hải để A Sơn biến thành cù long để tiện bề ngắm nhìn.

Trên bàn đá bày biện đầy đủ những loại thịt mà hôm nay Quy Hải cần phải nuốt hết, từng miếng từng miếng đã được cắt gọn gàng, xếp từng chồng từng chồng lên nhau giống như một ngọn núi nhỏ. A Sơn thì lại đứng trước bàn đá, hai mắt nhìn chằm chằm Quy Hải, đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh loè loè.

Quả như A Sơn đã nói, bộ dạng dễ nhìn của Quy Hải quả là đẹp đến cực điểm, nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.

Vẫn là bộ quần áo màu xanh tinh tế đó, bé trai trước mặt A Sơn có ngũ quan cũng vô cùng tinh tế, da thịt nõn nà, trong suốt hồng hào. Khuôn mặt tròn xoe còn ngậm mấy miếng thịt chưa nuốt xuống, phồng hai má đáng yêu khiến cho cái miệng nhỏ lại càng thêm đáng yêu. Mà hai cái phiến môi hồng hồng của Quy Hải lúc há ra lúc ngậm vào, nuốt từng miếng thịt xuống, nuốt xuống, thỉnh thoảng còn thấy mấy chiếc răng trắng tinh. Cái tay nhỏ cầm đũa của Quy Hải cũng mập mạp đáng yêu.

A Sơn không rời mắt khỏi dáng vẻ đang ăn của Quy Hải, chỉ cảm thấy thích chết đi được. Cứ cho là trên người mình vẫn còn cái xích chó mà có thể bị Quy Hải khống chế, hắn cũng cảm thấy ở cùng một chủ nhân dễ nhìn như vậy là không bị lỗ.

↑Nhược điểm của mấy đứa mê mặt đẹp là sẽ vì sắc đẹp làm ra mấy chuyện mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Cái mà làm A Sơn hưng phấn nhất đó chính là đôi mắt đen láy đó của Quy Hải. Đôi mắt của Quy Hải lúc nhìn những miếng thịt đó cực kì chuyên chú, thu hút ánh nhìn của A Sơn; Khi Quy Hải thỉnh thoảng nhìn hắn, thưởng thức mấy cái vảy rồng sáng lấp lánh đó của hắn, đuôi mắt lông mày của Quy Hải đều cong cong mang theo ý cười, ấm áp giống như dòng nham thạch trong hang động vậy. Mà sự tán thưởng trong ánh mắt Quy Hải càng khiến cho A Sơn cực kì tự hào.

Xem

Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rua-con-luoi-cua-nha-ma-de/895942/chuong-45.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế
Chương 45: Bón ăn
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.