Điều này không giống với những gì Chu San đã nghĩ.
Rõ ràng vừa nãy qua điện thoại, cô cảm thấy sự lo lắng của Lăng Tiêu như muốn xuyên qua sóng tín hiệu mà đến với cô.
Nhưng bây giờ sao anh ta lại như bị đa nhân cách vậy?
Chu San theo bản năng lùi lại rồi đi vòng qua cửa xe bên kia để xuống.
Chiều cao của Lăng Tiêu khiến anh có thể dễ dàng nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Chu San qua chiếc xe.
Tóc cô rối tung, vài sợi lòa xòa được vén đại ra sau tai, khuôn mặt trắng sứ đầy vệt nước mắt loang lổ.
Lăng Tiêu đi vòng qua đầu xe, nhìn thấy quần áo cô dơ đến mức không thể chịu nổi, lông mày anh càng nhíu chặt hơn.
Cảnh sát Tống nhanh mắt nhanh tay giữ lấy vai Lăng Tiêu, cố gắng hòa giải:
“Luật sư Lăng, cậu định thẩm vấn phạm nhân à?”
Chu San nghe thấy vậy, yếu ớt gật đầu.
Thái độ của anh thậm chí giống như muốn ép cung phạm nhân.
Chu San chu môi, ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu rồi lại ngoan ngoãn lắc đầu.
Đúng lúc này một cảnh sát bước ra hỏi cảnh sát Tống nhân chứng đang ở đâu.
Chu San giơ tay:
“Tôi, tôi, tôi!”
Rồi cô chạy mất.
Lăng Tiêu bước lên đuổi theo, gọi với theo bóng lưng cô:
“Đứng lại!”
Chu San quay đầu liếc anh một cái rồi chạy nhanh lên cầu thang.
Lăng Tiêu bị cảnh sát Tống giữ lại.
“Vợ cậu đang ghi lời khai, đừng làm cô ấy sợ.”
“Cô ấy còn có sức chạy cầu thang.” Lăng Tiêu giơ tay chỉ về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rung-dong-khong-the-kiem-soat/871820/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.