🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Văn phòng yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Tiếng lật giấy thỉnh thoảng xen lẫn tiếng gõ bàn phím.

Còn có âm thanh nuốt nước bọt mà chỉ riêng Chu San mới có thể nghe thấy.

Chu San ngồi trên ghế nhìn người đàn ông kiêu ngạo bận rộn đối diện.

Từ nãy đến giờ anh không nói một lời nào, đã mười phút trôi qua.

Sự im lặng là tư thái của kẻ thua cuộc.

Lần đầu tiên Chu San nhận ra rằng trong cuộc đối đầu với Lăng Tiêu, cô đã thắng.

Nếu cảm giác chinh phục có thể ví như sự khô khát được giải tỏa bởi một ly rượu ngon bất ngờ thì Chu San đã cảm nhận được điều đó.

Một lúc lâu sau Chu San khẽ ho một tiếng, cố ý tỏ ra nhún nhường:
“Buổi tối để em nấu cơm cho anh nhé, được không?”

Lăng Tiêu không có bất kỳ phản ứng nào, ngay cả tiếng gõ bàn phím cũng không hề gián đoạn.

Vuốt lông không hiệu quả, chẳng lẽ…

Chu San đảo mắt khẽ xoay người làm bộ đứng dậy:
“Vậy em đi đây?”

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Bầu không khí như không ai bận tâm khiến Chu San cảm thấy mình như đang diễn độc thoại.

Chu San mím môi, đặt tay nhỏ lên tay vịn ghế định đứng dậy.

“Trước đây từng có một vụ ly hôn tương tự tìm đến anh.” Lăng Tiêu nhướng mắt nhìn: “Nhưng anh không nhận.”

Chu San từ từ ngồi lại, bấm lòng bàn tay để kiềm chế biểu cảm rồi hỏi:
“Tại sao? Là vì tiền thù lao không đủ sao?”

Lăng Tiêu liếc một cái đầy ý cảnh cáo: “Em nên dừng lại đúng lúc.”

Chu San đang hớn hở đắc thắng, hoàn toàn không hiểu ý của Lăng Tiêu, cau mày nói với giọng điệu như một kẻ trọc phú:
“Anh muốn phí kiện tụng bao nhiêu, em trả!”

“Là vì không thể thắng.”

Không thể thắng?

Hay không muốn bỏ công sức?

Chu San im lặng hai giây, cố ý châm chọc:
“Còn tự xưng là luật sư bất bại, hóa ra gặp vụ không thắng nổi thì không nhận, thật đúng là hư danh!”

“Không thì sao? Em nghĩ tòa án là của anh mở? Bộ luật là do anh định? Chứng cứ anh nghĩ là ra chắc?” Lăng Tiêu với vẻ tự mãn trên lông mày, thản nhiên nói:
“Việc phán đoán vụ án có thể thắng hay không cũng là một bản lĩnh.”

Chu San quay mặt đi, hừ nhẹ một tiếng.

Lăng Tiêu tiếp tục nói:
“Họ là quan hệ vợ chồng, rất khó định nghĩa hành vi đó là thỏa thuận tìm kiếm kích thích hay bạo dâm. Trong điều kiện không có bất kỳ chứng cứ nào, nguyên tắc suy đoán vô tội được áp dụng, em hiểu không?”

“…”

“Cho nên chỉ dựa vào lời tự thuật của người vợ mà định tội bạo hành gia đình, về cơ bản là không thể.”

Chu San bổ sung:
“Còn có hành vi kiểm soát, ví dụ như không cho cô ấy đi làm, không cho cô ấy giao tiếp xã hội.”

“Chứng cứ đâu? Vương Huệ Lệ có báo cáo giám định trầm cảm, trên người có vết thương, có hàng xóm làm chứng rằng quan hệ vợ chồng không tốt, cảnh sát cũng tìm thấy trong nhà cô ấy chiếc điện thoại bị đập vỡ, công cụ bạo hành có dính máu của cô ấy và dấu vân tay của chồng cô ấy. Còn Phương Tâm Nặc có gì?”

Chu San bị hỏi đến cứng họng.

“Theo anh được biết, Dương Mậu Học và Phương Tâm Nặc là cặp vợ chồng mẫu mực được hàng xóm công nhận.” Lăng Tiêu ngẩng lên nhìn Chu San: “Dương Mậu Học bây giờ là người đàn ông tốt được cả xã hội công nhận, phẩm chất cao thượng, ai sẽ tin lời vu vơ của Phương Tâm Nặc?”

Chu San cúi đầu xoay xoay ngón tay, giọng nói rõ ràng yếu đi:
“Vậy nếu đúng như lời Phương Tâm Nặc nói, thật sự không ai có thể cứu cô ấy sao?”

“Với tất cả những gì hiện tại, kết quả là như vậy.”

Chu San cúi mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng.

Phương Tâm Nặc nói rằng chỉ cần cô ấy ngoan ngoãn thì Dương Mậu Học sẽ không hành hạ cô ấy.

Giống như những nạn nhân khác trong các vụ bạo hành gia đình, cô ấy dần tìm được điểm cân bằng để sống chung với kẻ bạo hành và chấp nhận nó.

Nhưng Chu San biết rõ, đây chỉ là sự lựa chọn không có lựa chọn của Phương Tâm Nặc.

Cô ấy không muốn bị giam cầm, cô ấy vẫn khao khát tự do.

Cô ấy khao khát tự do nên mới rời khỏi nhà theo Dương Mậu Học đến thành phố xa lạ này.

Mang theo hy vọng và những ảo tưởng tươi đẹp, cô ấy không ngờ rằng thứ chờ đợi mình lại là một nhà tù khác.

Từng tầng phòng vệ tâm lý bị đè nén đến mức độ mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi.

Phương Tâm Nặc đã từng nói rõ rằng cô ấy muốn ly hôn nhưng cô sợ không thành công, điều đó sẽ khiến Dương Mậu Học nổi giận, từ đó dẫn đến trả thù, thậm chí có thể là cái chết.

Thật ra Chu San đã từng thấy trên tin tức rằng, không phải ai cũng tìm được ánh sáng khi đấu tranh hết mình. Có những người trước khi sự thật được phơi bày đã mất mạng vì chống trả quyết liệt.

Phương Tâm Nặc không sai. Người ta không thể đứng trên góc nhìn của người khác để trách móc sự yếu đuối của cô ấy. Cô ấy chỉ đang cố gắng bảo vệ bản thân một cách vụng về trong khả năng của mình.

Bởi vì khi đối mặt trực tiếp với cái chết cô ấy không thể nắm lấy bất kỳ bàn tay cứu giúp nào.

Chết sao?

Chu San đột ngột ngẩng mắt lên:
“Dương Mậu Học từng muốn giết Phương Tâm Nặc.”

Lăng Tiêu khựng tay lại, ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi:
“Ý em là gì?”

“Phương Tâm Nặc không dám phản kháng vì cô ấy từng phản kháng. Lúc cô ấy đề nghị ly hôn Dương Mậu Học đã quấn cô ấy trong mền, ném vào bồn tắm và mở nước, suýt nữa cô ấy chết đuối.”

Lần này sắc mặt Lăng Tiêu trở nên nghiêm trọng.

Một là bạo dâm, hai là cách hành hạ tàn nhẫn.

Hai điều này đều không giống như những hành vi bộc phát hay suy nghĩ tức thời.

Thêm vào đó, những việc làm từ thiện của Dương Mậu Học lại thực sự tồn tại, ngược lại với hành vi cực đoan này, rất có thể anh ta là người có tâm lý méo mó.

Lăng Tiêu cảm thấy đây là một mối nguy hiểm cực lớn.

Anh nhìn Chu San, giọng trầm xuống:
“Chuyện này em đừng nhúng tay vào nữa.”

“Tại sao?”

“Em phải biết rằng hình tượng người tốt của Dương Mậu Học là do chính nhóm phóng viên của các em dựng lên. Bây giờ em muốn vạch trần mặt khác của anh ta, chẳng phải là tự làm mất mặt mình sao?”

Chu San cắn môi, đôi mày càng nhíu chặt.

Giây tiếp theo cô đứng phắt dậy:
“Lăng Tiêu! Tụi em là phóng viên, phóng viên phải mang lại sự thật cho mọi người. Sai thì đã sao? Phải dũng cảm thừa nhận sai lầm, không thể sai lầm nối tiếp sai lầm!”

Lăng Tiêu thở dài, ngả người ra sau ghế. Anh nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương. Cô thật sự đã trưởng thành, càng ngày càng khó qua mặt.

Vài giây sau Lăng Tiêu mở mắt ra.

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chính nghĩa và giận dữ trước mặt, nghiêm túc nói:
“Dương Mậu Học có thể rất nguy hiểm. Anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm nên đừng nhúng tay vào nữa. Anh sẽ liên hệ với cảnh sát Tống nhờ anh ấy điều tra vụ này, được không?”

Chu San còn chưa kịp nguôi ngoai bực bội, buột miệng nói mà không suy nghĩ:
“Vậy thì anh cứ nói thẳng là lo cho em chẳng phải được rồi sao?”

Lời vừa thốt ra Chu San liền nhận ra không ổn, cảm giác như mình đang hờn dỗi đầy ám muội.

Không khí mập mờ bất ngờ ập đến, nhất là khi Lăng Tiêu lại chăm chú nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.

Chu San ngại ngùng không dám dời ánh mắt đi, vì giờ làm gì cũng giống như chột dạ.

Lăng Tiêu khẽ cười, kéo dài giọng đáp:
“Được.”

Khóe môi anh nở nụ cười, từ tốn nói thêm một câu:
“Lo cho em.”

“!!!” Thẳng thắn vậy luôn?

Tuyến phòng thủ tâm lý của Chu San hoàn toàn sụp đổ, cô lập tức dời ánh mắt:
“Em phải về đài truyền hình rồi.”

“Đã 5 giờ rồi, em về để xem người ta tan ca à?”

Thật ra trước khi đi Khúc Liên Kiệt đã nói rõ rằng chiều nay Chu San không cần quay về.

Chu San không đáp lời, cúi đầu, mái tóc lòa xòa qua chiếc băng đô caro làm gương mặt cô trông càng trắng trẻo hơn khiến đôi má ửng hồng càng thêm nổi bật.

“Em đợi anh nửa tiếng nữa.” Lăng Tiêu nói: “Chúng ta cùng về nhà.”

“Ồ.”

Lăng Tiêu bật cười không thành tiếng:
“Em có thể vào phòng nghỉ chờ anh.”

Chu San hiểu rằng “phòng nghỉ” chính là căn phòng nhỏ lúc nãy nên cô đứng dậy và đi ra ngoài.

Lăng Tiêu gõ nhẹ lên mặt bàn khiến Chu San quay đầu lại.

Anh giơ cánh tay lên, chỉ về phía sau lưng mình:
“Em có thể vào phòng nghỉ của anh.”

Theo hướng tay anh chỉ, Chu San nhìn thấy bức tường nền sọc đứng ở phía sau bên phải. Không ngờ trên đó lại có một cánh cửa ẩn.

Cô đột nhiên nhớ đến những lời đồn đại vừa nghe, nói rằng trước đây Lăng Tiêu ít khi về nhà, thường ở lại văn phòng.

Vậy đây chẳng phải là khu vực cực kỳ riêng tư của anh sao?

Tương đương với phòng ngủ của anh?

Lăng Tiêu nhìn Chu San, nhẹ giọng nói:
“Có giường đấy, em có thể ngủ một lát.”

Mắt Chu San mở to hơn một chút, cô xoay người rồi bước nhanh ra ngoài.

“Em đi đâu vậy?”

Chu San bắt đầu chạy “Em… buồn đi vệ sinh!”

Vừa ra khỏi cửa cô đụng phải Lý Thượng. Trước khi anh ta kịp chào hỏi cô đã chạy biến.

Lý Thượng cầm tập tài liệu bước vào, chỉ tay ra ngoài:
“Chu San chạy cái gì thế?”

“Ngại ngùng thôi.”

Lý Thượng thắc mắc:
“Ngại ngùng cái gì?”

Lăng Tiêu bật cười khẽ:
“Dạo này cô ấy bắt đầu hiểu chuyện rồi.”

“À?”

Lăng Tiêu khẽ thở dài, nụ cười nhạt đi:
“Chỉ là chưa hiểu nhiều lắm.”

Lý Thượng nhíu mày:
“Anh đang nói gì vậy?”

“Tôi đang nói là tôi còn cần cố gắng thêm.”

“…” Lý Thượng không hiểu gì cũng không hỏi thêm.

Anh đặt tài liệu xuống bàn.

“À phải rồi.” Lăng Tiêu nghiêm mặt, giọng điệu thay đổi:
“Điều tra thông tin về Dương Mậu Học sau đó gửi cho trưởng phòng Dư của bộ phận tâm lý tội phạm.”

Chu San không hề đi vào nhà vệ sinh, cô trở lại phòng chờ lúc nãy, ăn vài miếng bánh ngọt để vị ngọt át đi những suy nghĩ lung tung. Sau đó cô mở sổ ghi chép và bắt đầu soạn bài.

Nhanh chóng, đến 5 giờ rưỡi, Chu San thu dọn đồ đạc rồi quay lại phòng làm việc của Lăng Tiêu.

Cô đẩy cửa bước vào, vừa định lên tiếng, thì nghe Lăng Tiêu nói:
“Tưởng em rơi luôn trong nhà vệ sinh rồi.”

“…” Chu San vội bịa chuyện:
“Phòng nghỉ của anh không tốt, chẳng có bánh ngọt.”

Nói xong, cô nhanh chóng chuyển chủ đề:
“Anh tan làm được chưa? Em thấy văn phòng lớn chẳng ai rời đi cả.”

Lăng Tiêu vừa tắt máy tính vừa đứng lên lấy chiếc áo vest treo bên cạnh, giọng thản nhiên:
“Anh là ông chủ.”

Chu San đi theo sau anh, liên tục đảo mắt vài vòng đầy khó chịu.

Đi ngang qua văn phòng lớn Lăng Tiêu đột ngột dừng lại.

Chu San suýt va vào lưng anh, ngạc nhiên ngẩng lên nhìn.

Lúc này cổ tay cô đã bị Lăng Tiêu nắm chặt, kéo đi tiếp.

Anh phát điên gì vậy?

Chu San giật nhẹ cánh tay nhưng không thoát ra được.

Xung quanh toàn người, cô không dám hỏi thẳng.

Bản năng khiến cô liếc nhìn những người xung quanh, vừa hay bắt gặp vài ánh mắt tò mò đang lén lút nhìn.

Hai tai Chu San nóng bừng lên.

Ra khỏi văn phòng luật cô nhảy bật lên, mạnh mẽ giằng tay mình ra:
“Anh làm gì vậy? Mọi người… nhìn thấy hết rồi!”

“Không phải chính em nói công ty có tin đồn về anh à?”

???

Chu San không thể tin nổi, đây chính là cách Lăng Tiêu xử lý tin đồn sao?

Cửa thang máy mở ra, cả hai bước vào.

Chu San và Lăng Tiêu mỗi người đứng dựa vào một bên tường thang máy, ở giữa là một khoảng cách không thể rút ngắn thêm.

Lăng Tiêu dựa lưng vào tường thang máy, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm Chu San. Anh khoanh tay trước ngực, hơi nghiêng đầu, trông như một kẻ vừa tự do vừa bất cần.

Kết hợp với bộ vest nghiêm chỉnh, anh giống như một “kẻ xấu” không đội trời chung giữa vẻ ngoài lịch lãm và sự ngông nghênh bên trong.

Chu San tựa vào tường thang máy phía đối diện, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi giày, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên bề mặt bóng loáng của tường thang máy.

Cô cảm nhận được ánh mắt anh vẫn luôn dán vào mình.

Rõ ràng lúc đến thang máy chạy rất nhanh. Thế nhưng bây giờ nó lại chậm chạp như bị hỏng.

Tim Chu San đập loạn như trống dồn nhưng cô chẳng thể làm gì.

Lăng Tiêu không chút che giấu mà thản nhiên quan sát cô. Đôi khi anh còn nghiêng đầu theo một hướng khác, dường như có ý sâu xa.

Hàng mi cong vút của cô lấp lánh dưới ánh sáng từ đèn thang máy. Đôi môi nhỏ hơi chu lên như thể cô không hài lòng với những gì anh nói lúc nãy nhưng lại nhịn không thể phản kháng.

Cuối cùng như không thể chịu đựng thêm, cô ngẩng đầu, dùng đôi mắt to nhìn anh. Nhưng chỉ trong tích tắc cô đã vội vã quay đi.

Cái dáng vẻ vừa cứng đầu vừa ngốc nghếch lại có chút nhút nhát đó.

Lăng Tiêu khẽ nuốt khan, giọng trầm thấp vang lên:
“Nói đi.”

“Họ không biết mối quan hệ của chúng ta. Biết đâu họ lại nghĩ em là…” Chu San suy nghĩ một chút, nhỏ giọng tiếp lời: “là người thứ ba.”

Không gian kín mít trong thang máy vang lên tiếng cười bất lực của Lăng Tiêu.

Anh tự nhận mình thông minh nhưng cũng không tài nào theo kịp mạch suy nghĩ của Chu San.

Trong đầu cô dường như có thể chiếu đồng thời cả trăm bộ phim với đủ thể loại khác nhau.

Lăng Tiêu liếm nhẹ môi nói đầy trêu chọc:
“Vậy giờ anh quay lại nói rằng em là vợ anh vậy thì em không phải là người thứ ba nữa?”

“Em không phải!”

“Em không phải cái gì?” Lăng Tiêu ngẩng đầu, nheo mắt lại nhìn cô đầy kiên nhẫn chờ đợi.

“…”

Chu San còn đang lưỡng lự thì cửa thang máy kêu “ting” mở ra.

Cô thở phào bước nhanh ra ngoài, cảm thấy không khí ở bãi đỗ xe bỗng dưng trong lành lạ thường.

Tất nhiên đó chỉ là khi so với tình cảnh trong thang máy.

Lên xe, không gian nhỏ hẹp lại khiến Chu San cảm thấy bức bối.

Cô quay đầu áp má vào cửa kính xe.

Xe từ từ leo lên dốc rồi rời khỏi bãi đỗ.

Lăng Tiêu liếc nhìn cô mấy lần trước khi mở miệng:
“Tối nay em định nấu món gì?”

Chu San ngẩn ra, đầu óc toàn dấu chấm hỏi. Sau đó cô mới nhớ ra câu nói lúc trước về việc nấu ăn.

Cô cắn nhẹ ngón tay, ngập ngừng hỏi:
“Anh muốn ăn… món gì?”

Đột nhiên, xe thắng gấp.

Chu San bị đẩy người về phía trước, mông trượt lên cả ghế nửa tấc.

May mắn thay dây an toàn kịp thời giữ cô lại.

Cùng lúc đó, cánh tay của Lăng Tiêu cũng nhanh chóng đưa ra chặn trước ngực cô.

Chu San còn chưa hoàn hồn, một chiếc áo vest đã được anh phủ qua đầu cô, che kín tầm mắt.

Cô hoàn toàn bị bóng tối bao trùm, mùi hương nước hoa gỗ quen thuộc xộc thẳng vào mũi.

Lăng Tiêu đặt bàn tay lớn lên sau đầu cô, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Đừng kéo xuống, đừng động đậy!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.