Văn phòng yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Tiếng lật giấy thỉnh thoảng xen lẫn tiếng gõ bàn phím.
Còn có âm thanh nuốt nước bọt mà chỉ riêng Chu San mới có thể nghe thấy.
Chu San ngồi trên ghế nhìn người đàn ông kiêu ngạo bận rộn đối diện.
Từ nãy đến giờ anh không nói một lời nào, đã mười phút trôi qua.
Sự im lặng là tư thái của kẻ thua cuộc.
Lần đầu tiên Chu San nhận ra rằng trong cuộc đối đầu với Lăng Tiêu, cô đã thắng.
Nếu cảm giác chinh phục có thể ví như sự khô khát được giải tỏa bởi một ly rượu ngon bất ngờ thì Chu San đã cảm nhận được điều đó.
Một lúc lâu sau Chu San khẽ ho một tiếng, cố ý tỏ ra nhún nhường:
“Buổi tối để em nấu cơm cho anh nhé, được không?”
Lăng Tiêu không có bất kỳ phản ứng nào, ngay cả tiếng gõ bàn phím cũng không hề gián đoạn.
Vuốt lông không hiệu quả, chẳng lẽ…
Chu San đảo mắt khẽ xoay người làm bộ đứng dậy:
“Vậy em đi đây?”
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Bầu không khí như không ai bận tâm khiến Chu San cảm thấy mình như đang diễn độc thoại.
Chu San mím môi, đặt tay nhỏ lên tay vịn ghế định đứng dậy.
“Trước đây từng có một vụ ly hôn tương tự tìm đến anh.” Lăng Tiêu nhướng mắt nhìn: “Nhưng anh không nhận.”
Chu San từ từ ngồi lại, bấm lòng bàn tay để kiềm chế biểu cảm rồi hỏi:
“Tại sao? Là vì tiền thù lao không đủ sao?”
Lăng Tiêu liếc một cái đầy ý cảnh cáo: “Em nên dừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rung-dong-khong-the-kiem-soat/871831/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.