🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi Chu San rời đi cô cảm thấy có chút mơ hồ.

Chỉ mới hai giờ trước, cô còn đắm chìm trong niềm vui vì đã cứu được Vương Huệ Lệ nhưng giờ đây cảm giác ấy bị một bàn tay vô hình kéo cô xuống sâu trong biển khơi.

Chu San ngồi ở góc tường cũa của quán trà nhìn dòng người qua lại.

Nửa giờ sau cô lấy điện thoại ra, mở WeChat và nhanh chóng gõ chữ.

Chu San: “Lăng Tiêu, anh đang bận à?”

Chưa đến hai phút, điện thoại của cô đã có tin nhắn.

Lăng Tiêu: “Bận.”

Một chữ “bận” không thể ngăn cản được Chu San.

Chu San: “Vậy em đến tìm anh được không?”

Lăng Tiêu: “Tòa nhà Vũ Sâm, tầng 42, văn phòng luật sư Lăng Độ.”

Đây là lần đầu tiên Chu San đến văn phòng của Lăng Tiêu.

Tòa nhà Vũ Sâm là một tòa nhà văn phòng khá mới, mặt ngoài giống như chai dầu gội, toàn bộ đều bằng kính màu xanh.

Trái lại, tòa nhà của đài truyền hình Ngọc Hoà có lịch sử lâu dài, chỉ có 16 tầng.

So với tòa nhà Vũ Sâm, thang máy của đài truyền hình có thể được mô tả là chậm như rùa.

Chu San đứng trong thang máy lên tầng 42, chỉ trong chớp mắt là đến nơi.

Khi ra khỏi thang máy, mấy chữ “Văn phòng Luật sư Lăng Độ” bằng chữ đen ngay ngắn hiện ra không có gì cầu kỳ, giống như là không đủ tiền làm đẹp cho không gian.

Bên phải Chu San là một bức tường, bên trái là cửa kính lớn.

Đây là toàn bộ một tầng sao?

Chu San lặng lẽ thu lại suy nghĩ về việc không đủ tiền làm đẹp cho không gian, thay vào đó là những từ như nghiêm túc, chỉnh tề và khiêm tốn.

Chu San đi đến nhưng cửa kính không tự động mở ra, có vẻ phải có quyền truy cập mới có thể vào.

Cô tìm quanh một lúc và tìm thấy chuông cửa.

Chẳng bao lâu sau, một cô gái mặc váy bút chì công sở bước ra mở cửa.

Chu San lịch sự mở lời: “Chào chị, em đến tìm Lăng Tiêu.”

“Cô có hẹn trước không?”

Còn phải hẹn trước sao?

Chu San hơi ngạc nhiên, rồi lắc đầu.

“Xin lỗi, tôi sẽ sắp xếp cho cô gặp luật sư khác được không?”

Chu San xòe tay trước ngực, giải thích: “Em không phải đến để tư vấn vụ án, em chỉ đến tìm anh ấy.”

Cô gái vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lướt qua Chu San rồi hỏi: “Cô có phải là Chu San San không?”

Chu San gật đầu.

“Chào cô, tôi là Doreen.” Cô gái xoay người và ra hiệu mời vào: “Luật sư Lăng đã thông báo, cô có thể vào thẳng.”

Môi trường làm việc tại văn phòng của Lăng Tiêu hoàn toàn khác biệt so với đài truyền hình.

Nhóm của Chu San ở đài truyền hình là những bàn làm việc văn phòng đơn giản với vách ngăn bằng nhựa ở giữa, mỗi người có không gian khoảng một mét vuông.

Các đồng nghiệp của cô vì thường xuyên phải ra ngoài quay phim nên không có yêu cầu nghiêm ngặt về trang phục, mọi người đều mặc sao cho thoải mái.

Kể cả người dẫn chương trình bình thường trong văn phòng cũng chỉ mặc áo phông lớn, chỉ khi thu hình mới thay áo sơ mi chỉnh tề.

Nhiều khi trên TV những MC trông rất bảnh bao nhưng phía dưới có thể đang mặc quần thể thao thoải mái mà bạn không thể tưởng tượng được.

Còn tại văn phòng luật của Lăng Tiêu, mỗi người đều có bàn làm việc riêng rất rộng mặc dù trên bàn chất đầy các loại hồ sơ giấy tờ.

Nhân viên đều mặc đồng phục chỉnh tề trông như đang quay phim thời trang vậy.

Trong môi trường này Chu San cảm thấy ngay cả bước chân cũng phải nhẹ nhàng.

Doreen dẫn Chu San vào một phòng nhỏ có bánh ngọt và trà. Cô ấy đứng ở cửa, vẫn giữ tư thế chuẩn mực và nói: “Cô Chu San San, luật sư Lăng đang bận, mời cô đợi ở đây một lát.”

“Vâng.” Khi cửa đóng lại, không gian hoàn toàn yên tĩnh, Chu San mới thở phào một hơi dài rồi kéo ghế ngồi xuống.

Văn phòng luật này từ trong ra ngoài, từ môi trường đến nhân viên đều khiến người ta cảm thấy căng thẳng.

Chu San nhìn quanh phòng, căn phòng chỉ vài mét vuông trông giống như phòng chờ cho khách hàng. Ở giữa là một bàn tròn màu gỗ tự nhiên, trên đó đặt một khay bánh ngọt năm tầng mạ vàng chạm trổ, mỗi tầng là những chiếc bánh màu sắc khác nhau, nhỏ nhắn và tinh tế. Bên cạnh có ấm trà trong suốt, bên trong là trà màu hồng còn khói với vài cánh hoa nổi giữa.

Chu San tự rót trà cho mình và nhâm nhi bánh ngọt.

Cô chợt nhớ Ngô Tĩnh từng nói Lăng Tiêu chỉ nhận những vụ kiện của người giàu. Không ngờ văn phòng luật này sang trọng đến vậy.

Chu San lắc đầu, miệng không khỏi phát ra tiếng “chậc chậc chậc” chê bai.

Đột nhiên từ phòng bên cạnh vọng ra tiếng bàn tán với câu mở đầu quen thuộc nhất “Cô có nghe chưa?”. Chu San không khỏi thở dài, hóa ra luật sư cũng thích tán gẫu, bàn chuyện thị phi.

Ban đầu cô không định nghe, nhưng hai từ “Luật sư Lăng” khiến cô bất giác dỏng tai lên.

Giọng nữ A: “Cô Đặng ở bộ phận vệ sinh nói với tôi là luật sư Lăng đã kết hôn bí mật và vợ anh ấy còn ngoại tình.”

Giọng nữ B: “Thật sao? Sao cô Đặng biết được?”

Giọng nữ A: “Cô ấy làm vệ sinh ở công ty mấy năm rồi, chắc biết nhiều hơn chúng ta một chút.”

Giọng nữ B: “Không đáng tin lắm! Chưa từng thấy vợ luật sư Lăng, nghe nói cũng chưa, hơn nữa anh ấy cũng đâu đeo nhẫn cưới.”

Giọng nữ A: “Thực ra tôi cũng không tin lắm, mấy năm nay luật sư Lăng không phải luôn ở văn phòng sao? Một tháng về nhà được mấy lần? Có giống người có gia đình đâu?”

Im lặng hai giây, một giọng nữ khác chen vào.

Giọng nữ C: “Cô cũng nói mấy năm gần đây anh ấy ở văn phòng đúng không? Không về nhà thì quan hệ vợ chồng chắc chắn không tốt rồi, vả lại mấy tháng nay cô thấy anh ấy ngủ lại văn phòng mấy lần? Có khi còn về sớm hơn cả chúng ta, cô biết tại sao không?”

Giọng nữ A và B đồng thanh: “Tại sao?”

Giọng nữ C: “Vì đang bận xử lý vụ ly hôn.”

Giọng nữ B: “Cô nghe ai nói vậy? Anh ấy thật sự kết hôn bí mật, còn bị cắm sừng à?”

Giọng nữ C: ” Cô đừng hỏi tôi nghe ai nói, tóm lại tôi nghe nói luật sư Lăng tự đi bắt quả tang ở khách sạn, đánh người ta gần chết, còn nói sẽ khiến cặp gian phu dâm phụ đó không sống nổi.”

Giọng nữ A: “Tàn nhẫn quá vậy?”

Giọng nữ C: ” Cô thấy Luật sư Lăng là người sẽ để mình chịu thiệt sao?”

Giọng nữ B: “Vợ anh ấy đối diện với người có ngoại hình như Luật sư Lăng mà còn ngoại tình?”

Giọng nữ C: “Ai biết được nguyên nhân, có thể là không được… ”

Giọng nữ A: “Thôi thôi, đừng nói nữa, cẩn thận lộ ra ngoài.”

Giọng nữ B: “Đi đi đi, về làm việc thôi.”

Chu San “???”

Cái đầu nhỏ của cô đầy dấu hỏi lớn.

Nếu cô không hiểu sai và văn phòng luật này không có luật sư họ Lăng nào khác thì cái tin đồn này có nghĩa là, cô! Chu San! ngoại tình.

???

Tin đồn này từ đâu ra vậy? Ngay cả phim truyền hình tám giờ tối cũng không viết nổi mối quan hệ nhân quả này

!!!

Đây phải là đỉnh cao của việc bịa đặt không có thật rồi!

Vài phút sau có tiếng gõ cửa. Chu San vội lau miệng đứng dậy.

Doreen đẩy cửa ra, nở nụ cười chuẩn tám chiếc răng: “Cô Chu San San, Luật sư Lăng đã xong việc rồi.”

Chu San đi theo qua phòng làm việc lớn rồi đi qua một hành lang, cuối cùng mới đến văn phòng của Lăng Tiêu.

Văn phòng của anh thậm chí còn là cửa đôi. Đúng là ông chủ lớn, có khí chất thật!

Doreen gõ cửa nhưng không đợi phản hồi đã ra hiệu cho Chu San vào.

Chu San đẩy cửa bước vào, môi hơi hé mở không kiểm soát được.

Văn phòng của Lăng Tiêu rộng khoảng hơn 30 mét vuông, bên trái là một mặt kính từ trần đến sàn.

Cô đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, xe cộ và người đi bộ phía dưới nhỏ như hạt vừng; ngước lên là bầu trời xanh trong như viên ngọc sapphire. Chắc đây là kính chống chói, nhìn thẳng vào mặt trời cũng không chói mắt, đứng gần cũng không thấy nóng. Tường bên phải có bộ sofa da ba chỗ ngồi, kèm theo bàn gỗ đen, trên đặt bộ ấm trà chuyên nghiệp.

Chu San liếc qua đã biết đó chỉ là đồ trang trí vì Lăng Tiêu không bao giờ uống trà. Anh thích uống cà phê.

Phía trước là kệ sách, trên đó là những hộp tài liệu xếp ngay ngắn, bên cạnh dán những nhãn nhỏ giống như trong phòng của Lăng Tiêu vậy. Góc tường có cây xanh không rõ tên, cao hơn cả Chu San, lá to và xanh tốt.

Lăng Tiêu ngước lên thấy Chu San đang chắp tay sau lưng, hơi khom người nhìn ngó khắp nơi như một lãnh đạo đi thị sát cơ sở.

Nhưng lãnh đạo sẽ không mặc áo thun Mickey kết hợp với quần jean, cũng không đeo băng đô kẻ ô màu macaron trên đầu.

Lăng Tiêu bị dáng vẻ khôi hài của cô chọc cười, gõ mu bài xuống bàn: “Lại đây ngồi.”

Chu San quay đầu liếc nhìn, đảo mắt một cái rồi nhún nhảy chạy lại ngồi xuống.

Cô không quên chuyện chính, nghiêng đầu, giọng nõn nà: “Lăng Tiêu, anh có thể giúp em không?”

Dáng vẻ hơi làm nũng và cầu xin này khiến Lăng Tiêu bất giác nhìn cô thêm vài lần.

Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt nhỏ của cô, dừng lại ở miếng băng gạc trên trán, môi mỏng khẽ mở: “Giúp gì?”

“Là vợ của Dương Mậu Học, Phương Tâm Nặc, giúp chị ấy kiện ly hôn.”

Phương Tâm Nặc nói có thể ly hôn thì chắc chắn sẽ ly hôn được. Lăng Tiêu là ‘Luật sư quỷ Satan’ chưa từng thua kiện. Đây là câu hỏi dễ.

Lăng Tiêu: “Vụ kiện ly hôn không dễ, trừ khi một bên ngoại tình, bạo hành gia đình…” Lăng Tiêu dừng lại, rồi phản ứng lại: “Cô ấy thật sự bị bạo hành?”

“Đúng vậy!”

Lăng Tiêu cầm bút máy lên, vặn ra, mở một tập tài liệu và đánh dấu trên đó “Vậy em nên tìm cảnh sát.”

“Không có bằng chứng.”

“Vậy thì đi tìm bằng chứng.” Lăng Tiêu nói rõ ràng không chút do dự: “Hồ sơ báo cảnh sát trước đây, hồ sơ khám bệnh, hồ sơ giám định thương tích. Bao gồm nhưng không giới hạn ở điện thoại, tin nhắn, email, video ghi âm và các tài liệu nghe nhìn khác. Lời khai của người thân hoặc hàng xóm làm nhân chứng. Hoặc thư hối lỗi hay giấy cam kết mà người chồng đã từng viết…”

Lăng Tiêu ngẩng đầu, hơi ngẩng cằm: “Những thứ trên đều có thể coi là bằng chứng.”

Chu San nhắm mắt lại, lắc đầu.

“Đều không có sao?” Lăng Tiêu cúi đầu, tập trung vào tài liệu: “Cô ấy chưa từng báo cảnh sát?”

“Ừm.”

“Tại sao?”

Chu San: “Vì không có bằng chứng.”

Câu chuyện lại quay về điểm ban đầu. Lăng Tiêu có vẻ không kiên nhẫn “Chu San San, em đã nói câu này một lần rồi.”

Ngay sau đó, Lăng Tiêu nhíu mày: “Vậy sao em biết cô ấy bị bạo hành? Về mặt tinh thần à?”

“Không chỉ vậy, còn cả thể xác nữa… là về phương diện đó… cái đó…” Lăng Tiêu đang cúi đầu xem tài liệu, nghe Chu San ấp úng không nói được một câu hoàn chỉnh, tò mò ngẩng đầu lên, thấy cả khuôn mặt cô đỏ như tôm luộc.

Lăng Tiêu ngắt lời “Lạm dụng tình dục?”

Chu San ngẩn người hai giây rồi gật đầu liên tục.

“Vậy thì khó xử lý rồi.”

“Tại sao?”

“Tuy không biết giải thích với em thế nào nhưng điều này thật sự rất khó xác định là bạo hành.”

“Tại sao? Rõ ràng chị ấy rất khó chịu, còn đau đến phải khóc.”

“Khóc… không nhất định là vì khó chịu.”

“Nghĩa là sao?” Chu San chợt hiểu ra điều gì đó, đến cổ cũng đỏ lên: “Sao anh biết?”

“Anh là đàn ông.”

Nói xong Lăng Tiêu đứng dậy đi đến kệ sách, ngón tay lướt qua từng hộp tài liệu như đang tìm gì đó.

Chu San ngồi trên ghế, đôi mắt to chớp hai cái, hai tay từ từ nâng lên, ôm lấy cánh tay xoa xoa: “Anh không phải cũng biến thái đấy chứ?”

Lăng Tiêu “chậc” một tiếng, quay người nhìn Chu San. Khi ánh mắt giao nhau Lăng Tiêu hơi nhướn mày, đôi mắt đen láy lúc này đang dò xét từng tấc trên mặt Chu San.

Chu San hít một hơi sâu: “Anh nhìn em làm gì?”

“Em sợ gì?”

“Em…” tất nhiên là sợ anh có ý gì với em. Lời trong lòng chưa nói ra, nhịp tim đã loạn nhịp. Chu San chuyển chủ đề: “Người trong công ty anh đồn thổi về em.”

“Cái gì?” Khóe miệng Lăng Tiêu nhuốm nụ cười. Anh không ngờ tư duy của Chu San nhảy cóc như vậy, chuyển chủ đề nhanh thế. Còn rất gượng gạo. Anh quay người tiếp tục tìm tài liệu.

Chu San đứng dậy đi qua, ngẩng đầu: “Vậy em hỏi anh, trong công ty anh ngoài anh ra còn ‘luật sư Lăng’ nào khác không?”

“Không.”

“Em vừa nghe họ nói vợ luật sư Lăng ngoại tình, vậy không phải là em sao?”

Giữa chân mày Lăng Tiêu giật giật, ngón tay gõ hai cái lên hộp tài liệu không nhẹ không nặng.

Chu San lập tức phản ứng, câu nói này giống như “Em là vợ anh”, cô vội vàng sửa lại: “Họ làm tổn hại danh dự em.”

Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn Chu San, vẻ mặt tinh quái: “Vậy để anh gửi công văn luật sư cho em nhé?”

Chu San: “…”

Khóe miệng Lăng Tiêu vẫn còn nụ cười, giơ tay lấy hộp tài liệu từ kệ xuống mở ra. Chu San thấy anh vẻ mặt tự nhiên, ứng phó thoải mái, cô không vui: “Lăng Tiêu, có phải em không bao giờ nói lại được anh?”

“Em có thể chuyển chủ đề mà.”, ngón tay Lăng Tiêu lật tài liệu kêu “sột soạt”, giọng điệu trêu chọc: “Đây không phải là sở trường của em sao?”

Chu San ôm đầu, đảo mắt lên trời, thở hổn hển: “Đau đầu! Đau đầu!”

Đây là màn trình diễn thường xuyên của Chu San thể hiện sự không hài lòng với Lăng Tiêu. Nhưng ngay sau đó cô cảm thấy hơi thở nóng hổi áp lại gần. Chu San theo bản năng lùi một bước nhưng bị một đôi tay lớn ấn vai giữ lại.

Giọng trầm của Lăng Tiêu vang lên: “Để anh xem.”

Chu San có khoảnh khắc ngưng thở. Cô thấy đôi mắt sắc sảo của Lăng Tiêu rất nghiêm túc quan sát trán cô, dường như còn mang theo sự dịu dàng mà cô chưa từng cảm nhận được.

“Hôm nay đã thay thuốc chưa?”

“…”

Không nghe thấy trả lời, Lăng Tiêu hạ tầm mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô. Môi cô hồng hồng, mắt ướt át, như sắp khóc?

“Đau lắm à?” Lăng Tiêu gập tài liệu lại, tùy tiện đặt vào chỗ trống trên kệ sách: “Anh đưa em đi bệnh viện.”

Chu San như cuối cùng cũng hồi hồn, kéo tay áo anh: “Diễn thôi, bị anh chọc tức đó.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.