Khi Chu San rời đi cô cảm thấy có chút mơ hồ.
Chỉ mới hai giờ trước, cô còn đắm chìm trong niềm vui vì đã cứu được Vương Huệ Lệ nhưng giờ đây cảm giác ấy bị một bàn tay vô hình kéo cô xuống sâu trong biển khơi.
Chu San ngồi ở góc tường cũa của quán trà nhìn dòng người qua lại.
Nửa giờ sau cô lấy điện thoại ra, mở WeChat và nhanh chóng gõ chữ.
Chu San: “Lăng Tiêu, anh đang bận à?”
Chưa đến hai phút, điện thoại của cô đã có tin nhắn.
Lăng Tiêu: “Bận.”
Một chữ “bận” không thể ngăn cản được Chu San.
Chu San: “Vậy em đến tìm anh được không?”
Lăng Tiêu: “Tòa nhà Vũ Sâm, tầng 42, văn phòng luật sư Lăng Độ.”
Đây là lần đầu tiên Chu San đến văn phòng của Lăng Tiêu.
Tòa nhà Vũ Sâm là một tòa nhà văn phòng khá mới, mặt ngoài giống như chai dầu gội, toàn bộ đều bằng kính màu xanh.
Trái lại, tòa nhà của đài truyền hình Ngọc Hoà có lịch sử lâu dài, chỉ có 16 tầng.
So với tòa nhà Vũ Sâm, thang máy của đài truyền hình có thể được mô tả là chậm như rùa.
Chu San đứng trong thang máy lên tầng 42, chỉ trong chớp mắt là đến nơi.
Khi ra khỏi thang máy, mấy chữ “Văn phòng Luật sư Lăng Độ” bằng chữ đen ngay ngắn hiện ra không có gì cầu kỳ, giống như là không đủ tiền làm đẹp cho không gian.
Bên phải Chu San là một bức tường, bên trái là cửa kính lớn.
Đây là toàn bộ một tầng sao?
Chu San lặng lẽ thu lại suy nghĩ về việc không đủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rung-dong-khong-the-kiem-soat/871833/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.