Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, Chu San vẫn còn làm thêm giờ. Tối qua lại uống say, ngủ không ngon, nên bây giờ vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, đập vào mắt cô là bóng lưng của một người đàn ông.
Anh đang ngồi đó, một tay lật tài liệu, tay kia gõ bàn phím.
Hôm nay không phải ngày nghỉ sao?
Chu San cứ nghĩ anh chỉ đang xử lý qua loa vài việc gấp.
Không ngờ kỳ nghỉ của anh chẳng khác gì ngày làm việc.
Nghề luật sư vất vả đến thế, cạnh tranh đến thế sao?
Chu San quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, mưa lất phất rơi, trên kính loang đầy những giọt nước, mờ mờ có thể nhìn thấy ánh đèn trang trí trong khu vườn nhỏ dưới lầu.
Cô chậm rãi ngồi dậy, chiếc mền trên người tuột xuống ngang eo.
Ánh mắt cô lại quay về phía bóng lưng của Lăng Tiêu.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có một chiếc đèn bàn bảo vệ mắt bằng kim loại thiết kế độc đáo đặt trên bàn làm việc.
Lăng Tiêu ngồi thẳng lưng, bóng anh in lên giá sách bên cạnh.
Bóng dáng ấy ngay cả khi phản chiếu vẫn có một đường nét gương mặt đẹp đẽ, rõ ràng.
Lăng Tiêu đẹp trai – điều này Chu San phải đến khi lên cấp hai mới nhận ra.
Trước cấp hai, trong lớp học ai học giỏi nhất, ăn mặc sạch sẽ, gương mặt thanh tú thì người đó chính là người đẹp trai nhất lớp.
Sau khi lên cấp hai có một lần Lăng Tiêu đến lớp tìm Chu San. Lý do thì cô đã quên nhưng từ đó cô trở thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rung-dong-khong-the-kiem-soat/871856/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.