🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, Chu San vẫn còn làm thêm giờ. Tối qua lại uống say, ngủ không ngon, nên bây giờ vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, đập vào mắt cô là bóng lưng của một người đàn ông.

Anh đang ngồi đó, một tay lật tài liệu, tay kia gõ bàn phím.

Hôm nay không phải ngày nghỉ sao?

Chu San cứ nghĩ anh chỉ đang xử lý qua loa vài việc gấp.

Không ngờ kỳ nghỉ của anh chẳng khác gì ngày làm việc.

Nghề luật sư vất vả đến thế, cạnh tranh đến thế sao?

Chu San quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, mưa lất phất rơi, trên kính loang đầy những giọt nước, mờ mờ có thể nhìn thấy ánh đèn trang trí trong khu vườn nhỏ dưới lầu.

Cô chậm rãi ngồi dậy, chiếc mền trên người tuột xuống ngang eo.

Ánh mắt cô lại quay về phía bóng lưng của Lăng Tiêu.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có một chiếc đèn bàn bảo vệ mắt bằng kim loại thiết kế độc đáo đặt trên bàn làm việc.

Lăng Tiêu ngồi thẳng lưng, bóng anh in lên giá sách bên cạnh.

Bóng dáng ấy ngay cả khi phản chiếu vẫn có một đường nét gương mặt đẹp đẽ, rõ ràng.

Lăng Tiêu đẹp trai – điều này Chu San phải đến khi lên cấp hai mới nhận ra.

Trước cấp hai, trong lớp học ai học giỏi nhất, ăn mặc sạch sẽ, gương mặt thanh tú thì người đó chính là người đẹp trai nhất lớp.

Sau khi lên cấp hai có một lần Lăng Tiêu đến lớp tìm Chu San. Lý do thì cô đã quên nhưng từ đó cô trở thành người chuyển thư tình độc quyền cho anh.

Ban đầu thư tình gửi đến không nhiều, Chu San chỉ nghĩ mấy chị lớp trên có mắt nhìn không tốt, lại đi thầm mến Lăng Tiêu.

Về sau những chị đó không chỉ gửi thư tình mà còn kèm quà, thậm chí còn mang cho cô đồ ăn vặt và nước ngọt.

Đến lúc này Chu San mới nghiêm túc nhìn nhận giá trị nhan sắc của Lăng Tiêu.

Tuy nhiên nhan sắc của anh không phải gu thẩm mỹ của cô.

Khi không cười, mắt anh trông dữ tợn; khi cười, lại mang vẻ gian xảo.

Từ nhỏ đến lớn chỉ biết bắt nạt người khác.

So với anh, Chu San thích học trưởng Mục Vũ– bạn thân của Lăng Tiêu hơn.

Nghĩ đến học trưởng Mục Vũ, khóe miệng Chu San khẽ nhếch lên. Cô lấy điện thoại ra, theo thói quen kiểm tra xem có tin nhắn chưa đọc không.

Tin nhắn từ mẹ Lăng:
“San San, con xem thích cái nào?”

Bên dưới là vài bức ảnh chụp vòng tay, những chiếc vòng làm từ hạt đá đa sắc, thiết kế đậm chất dân tộc.

Chu San chọn chiếc vòng trong bức ảnh thứ hai sau đó nhắn cảm ơn.

Quay lại trang chính của WeChat, biểu tượng tin nhắn của Lăng Việt hiển thị con số tin chưa đọc khá lớn.

Cô nhấn vào,  toàn là các biểu cảm quỳ lạy.

Chu San vẫn còn giận nên không trả lời cậu ta.

Cô chuyển qua nhóm làm việc, thấy một giờ trước Khúc Liên Kiệt gửi một liên kết video.

Chu San cau mày, bởi vì người đàn ông trên ảnh bìa video chính là người đàn ông chính nghĩa đã đánh kẻ biến thái trong trung tâm thương mại hôm qua.

Chu San mở video.

Trong video, người đàn ông chính nghĩa đứng trước một bức tường trắng, giơ chứng minh nhân dân lên, bình tĩnh nói:
“Tôi tên là Dương Mậu Học, năm nay 32 tuổi, hiện đang làm quản lý bộ phận vệ sinh của một doanh nghiệp tư nhân. Hôm qua, tôi và vợ tôi ở tầng B1 của trung tâm thương mại Vũ Phong gặp một người đàn ông có hành vi quấy rối một cô gái nhỏ. Vì chính nghĩa, tôi đã tiến lên ngăn cản và đánh người đàn ông đó.”

Nói đến đây Dương Mậu Học thở dài một hơi, tiếp tục:
“Hiện tại, anh ta đã yêu cầu giám định thương tật và tuyên bố sẽ kiện tôi. Do hệ thống giám sát của trung tâm thương mại hôm đó có vấn đề, không thể chứng minh tôi là người làm việc nghĩa nên cảnh sát nói rằng tôi có thể bị khởi tố. Tại đây, tôi hy vọng cô gái bị hại ngày hôm đó hoặc bất kỳ người tốt nào chứng kiến sự việc có thể giúp tôi làm chứng.”

Cuối cùng anh ta chân thành cúi gập người thật sâu: “Cảm ơn.”

Video kết thúc, Chu San kéo xuống để đọc phần bình luận.

Có người trong bình luận chỉ đường đến một video khác liên quan đến sự việc.

Chu San nhấp vào, đó là video của tên đàn ông biến thái.

Hắn ta nằm trên giường bệnh, mặt bị băng bó, sưng như đầu lợn, giọng yếu ớt:
“Tôi không quen biết anh ta, cũng không quấy rối bất kỳ phụ nữ nào. Tôi chỉ đang đi dạo thì anh ta đột nhiên xông lên đánh tôi như một kẻ điên. Sống mũi của tôi bị gãy, màng mắt chảy máu, bác sĩ nói cần phẫu thuật nhiều lần.”

Chu San không xem hết video, cảm thấy hành động bán thảm của hắn quá giả tạo và đáng ghê tởm.

Cô quay lại phần bình luận, nhận thấy dư luận chia làm hai phe.

Một phe cho rằng đánh như vậy là đúng, phải đánh mạnh hơn nữa, tốt nhất là bẻ gãy tay hắn. Phe còn lại nghi ngờ rằng việc đánh nặng như vậy có thể xuất phát từ mâu thuẫn cá nhân, và “thấy việc nghĩa” chỉ là cái cớ.

Chu San đã chứng kiến toàn bộ sự việc, cô biết Dương Mậu Học là người làm việc nghĩa, chỉ là ra tay hơi mạnh mà thôi.

Nhưng nghĩ đến gã biến thái kia bị cô gái bắt quả tang mà vẫn còn chối cãi, sau đó không hề kiềm chế mà tiếp tục hành vi ở nơi khác nên cô đoán hắn ta là kẻ tái phạm.

Thật sự ghê tởm.

Nghĩ đến đây Chu San chỉ cảm thấy Dương Mậu Học ra tay vẫn còn nhẹ.

Cô bật dậy, lửa chính nghĩa bùng cháy:
“Đồ cặn bã! Em phải phanh phui hắn ra!”

Câu nói đó làm Lăng Tiêu chú ý.

Anh hơi quay đầu lại: “Mơ à?”

“Không.” Chu San bước nhanh đến, giơ điện thoại lên cho anh xem.

Sau khi xem xong Lăng Tiêu bình thản hỏi: “Rồi sao? Em định làm gì?”

“Video của em đã quay lại hành vi của gã đó, em sẽ đăng lên mạng!”

Lăng Tiêu tựa lưng vào ghế, chậm rãi nói:
“Thứ nhất, tin tức này đã leo lên hot search, lượng thảo luận rất lớn. Em đăng lên có thể không ai để ý. Thứ hai, mục tiêu của em không nên là làm tăng thêm tranh cãi mà là giúp chứng minh có nguyên nhân xảy ra sự việc.”

Chu San bĩu môi, đôi mắt to tròn chớp chớp: “Vậy tôi nên làm gì?”

Lăng Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn của cô đang hơi nghiêng xuống.

Cô cúi người, tay phải chống lên bàn làm việc, tay trái cầm điện thoại để trước ngực.

Hành động này không có gì bất thường chỉ đơn giản là đưa điện thoại cho anh xem tin tức.

Nhưng Lăng Tiêu lại cảm thấy  ánh sáng từ bên hắt vào làm làn da cô trắng mịn không tì vết.

Hàng mi cô dài, dày, cong vút.

Khuôn mặt bầu bĩnh, đôi môi hơi hé mở, tự nhiên mà đỏ hồng.

Lăng Tiêu bất giác nghĩ đến trái dâu tây – một trong số ít loại quả anh thích.

Thấy anh ngẩn người Chu San nghiêng đầu, lại cúi xuống gần hơn: “Hửm?”

Lăng Tiêu tỉnh lại, hơi nhướng mày, đưa ngón trỏ phải lên trán cô đẩy nhẹ ra.

Chu San xoa trán dù thực ra không đau nhưng theo thói quen cô đưa tay lên xoa.

Hành động của cô khiến Lăng Tiêu nhíu mày đôi chút nhưng giọng điệu vẫn bình thản:
“Em là nhân chứng, có chuyện thì tìm cảnh sát.”

Chu San nhíu mày, cắn môi, suy nghĩ kỹ lời anh nói:
“Em là nhân chứng…”

Đúng là như vậy. Nếu cô đăng video lên mạng chưa chắc công chúng sẽ chú ý, mà có chú ý thì cũng không có giá trị pháp lý.

Cô nên đến cơ quan công an với tư cách nhân chứng, nộp video cho cảnh sát và trình bày sự thật.

Chu San mím môi, khi cúi đầu vừa khéo đối diện ánh mắt của Lăng Tiêu.

Cô nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn nhé.”

Nói xong, Chu San đi thẳng về phía cửa.

“Đi đâu vậy?”

Chu San quay lại, búng tay một cái: “Đến đồn cảnh sát.”

“Hôm nay là ngày nghỉ.” Lăng Tiêu giơ tay chỉ vào mặt đồng hồ trên cổ tay, nhắc nhở: “Hơn nữa, bây giờ đã hơn bảy giờ tối.”

“Vậy em cũng phải đi.” “?” Chu San thấy anh cau mày, nhẹ nhàng lên tiếng “Mặc dù không biết đi bây giờ có tác dụng gì không nhưng em biết dư luận rất đáng sợ.”

Đối với người bị oan mỗi giây đều là sự dày vò. Đã có khả năng giúp người khác làm rõ sớm sao lại không làm chứ?

Chu San về phòng thay đồ, cô mặc một chiếc quần jean ống đứng, áo len ngắn màu đỏ rượu có dây rút.

Sau khi chuẩn bị xong, cô mở cửa phòng ra và thấy Lăng Tiêu cũng đã thay đồ, đang đứng đó.

Trong thoáng chốc, Chu San tự hỏi liệu anh có định cùng cô đến đồn cảnh sát không. Nhưng cô lại lên tiếng: “Anh định ra ngoài ăn tối à?”

Lăng Tiêu nhìn Chu San với vẻ mặt chán đời: “Đi không?”

Chỉ trong nửa giây Chu San đã hiểu ra, nhảy cẫng lên “Đi đi đi, đi ngay bây giờ.”

Ngồi lên xe, Lăng Tiêu đeo tai nghe bluetooth “Đúng rồi cảnh sát Tống, chính là việc vừa nói trong WeChat ấy. Ừm, tôi sẽ đến trong khoảng nửa tiếng nữa. Phiền anh quá.”

Qua những lời nói của anh, Chu San đã biết Lăng Tiêu đang giải quyết vụ việc này. So với việc cô lao vào một cách mù quáng như con ruồi không đầu, cách của anh hiệu quả hơn nhiều.

Chu San mím môi: “Lăng Tiêu này, thực ra chúng ta cũng có thể chung sống hòa thuận mà.”

Lăng Tiêu điều khiển vô lăng một cách tự nhiên, giọng điệu bình tĩnh: “Mỗi lần nổi cáu là ai?”

Nghe câu này, Chu San đảo mắt.

Nửa tiếng sau xe dừng lại trước đồn cảnh sát. Hai người lần lượt bước vào đồn. Vì là ngày nghỉ lễ nên nơi đây yên tĩnh hơn nhiều so với lần Chu San đến trước đó.

Cảnh sát Tống từ bên trong đi ra: “Luật sư Lăng.”

Thì ra là vị cảnh sát Tống đã gặp trước đây, Chu San vẫn còn nhớ, lần trước anh ấy gọi cô là ’em dâu’, tạo nên tình huống khó xử.

Lăng Tiêu lịch sự nói: “Cảnh sát Tống, làm phiền anh phải chạy đến muộn thế này làm ảnh hưởng đến kỳ nghỉ của anh rồi.”

“Có gì đâu.” Cảnh sát Tống nhìn thấy Chu San đứng bên cạnh liền cười với cô: “Em dâu, em cũng đến à.”

Em dâu! Em dâu!! Lại là em dâu!!!

Chu San nở nụ cười gượng gạo. Đột nhiên cô bị Lăng Tiêu kéo tay đẩy về phía trước “Chính cô ấy có video.”

Cảnh sát Tống thân thiện bước đến gần “Em dâu, đưa ra tôi xem nào.”

Chu San giật giật khóe miệng, vẫn không nói nên lời, hoàn  toàn tê liệt vì hai chữ ’em dâu’. Tuy nhiên cô không do dự mở video trong điện thoại ra.

Video chưa xem xong thì có người vội vã bước vào đồn cảnh sát. Đó là người đàn ông chính nghĩa, Dương Mậu Học.

Cảnh sát Tống lập tức vẫy tay “Đúng lúc, nhân chứng của anh đến rồi.”

Cuối cùng sau một loạt thao tác, video được sao chép, hỏi thêm vài câu, ký tên mới coi như xong.

Đứng trong sảnh đồn cảnh sát, Dương Mậu Học cúi người với Chu San ba lần, ngăn thế nào cũng không được.

“Thật sự rất cảm ơn cô.”

“Nếu không có cô làm chứng cho tôi có lẽ tôi đã phải ra tòa rồi. Có khi còn bị kết án nữa. Thật sự rất cảm ơn cô, không biết phải báo đáp thế nào, nếu cô cần giúp đỡ gì cứ nói, tôi nhất định sẽ báo đáp.”

Chu San vội vẫy tay, vành tai đỏ ửng, lùi nửa bước về phía Lăng Tiêu “Em không cần báo đáp đâu, anh là người dũng cảm trượng nghĩa, em làm những việc này là đương nhiên mà.”

Dương Mậu Học lấy điện thoại ra “Ân nhân, chúng ta kết bạn WeChat nhé, nếu cô cần giúp đỡ gì cứ nói.”

“Anh gọi em là San San là được rồi.” Chu San lấy điện thoại ra quét mã QR danh thiếp của anh ta.

Sau khi kết bạn WeChat Dương Mậu Học còn tiễn Chu San đến tận xe, qua cửa sổ xe lại cảm ơn thêm một hồi nữa.

Sau khi xe khởi động Chu San vẫn có thể nhìn thấy Dương Mậu Học qua gương chiếu hậu đang đứng bên đường vẫy tay với cô. Cô mím môi cười, hai tay xoa xoa má đang hơi nóng, trông rất đáng yêu.

Lăng Tiêu cười nhẹ “Vui đến thế sao?”

“Đương nhiên rồi.” Có thể giúp đỡ người khác, có thể làm chứng cho lẽ phải là việc rất vui vẻ.

Chu San đặt hai tay lên ngực “Lăng Tiêu, anh làm luật sư không phải thường xuyên giúp người khác đòi công bằng sao? Anh không có cảm giác này sao?”

“Ồ.” Anh liếc nhìn Chu San một cái, kéo dài giọng: “Không có.”

Chu San: “…”

Vì đã hơi muộn nên Lăng Tiêu và Chu San trực tiếp ăn tối ở ngoài. Ăn xong, khi đến bãi đỗ xe lấy xe họ đi ngang qua một cửa hàng trái cây. Lăng Tiêu nhìn chằm chằm những quả dâu tây đỏ tươi, bóng mượt dưới ánh đèn, anh dừng bước.

Chu San quay lại, chỉnh chiếc áo khoác nam rộng thùng thình trên người “Sao vậy?”

Lăng Tiêu ngước mắt lên ân cần hỏi “Muốn ăn dâu tây không?”

Chu San vừa ăn no quá nên lắc đầu.

Ngay sau đó, Lăng Tiêu với đôi chân dài bước vào cửa hàng trái cây, hoàn toàn không quan tâm ý kiến của cô “Anh ăn.”

Chu San đảo mắt. Đã quyết định rồi thì hỏi cô có muốn ăn hay không làm gì? Phiền chết đi được.

Lên xe, hộp dâu tây tự nhiên đặt trên đùi Chu San. Từng quả một đội những chiếc mũ xanh viền ren nghiêng ngả trông khá ngon miệng. Chu San nhặt một quả cho vào miệng, răng cắn vào  toàn vị ngọt thế là thích thú “ừm~” một tiếng.

“Chưa rửa.”

Chu San không để ý, nói một cách bướng bỉnh “Không sạch không sẽ, ăn vào không bệnh!”

Đồng thời cô đã đưa bàn tay nhỏ ra nhặt thêm một quả nữa định cho vào miệng.

“Chu San San.” Lăng Tiêu nhẹ nhàng đạp phanh, ánh mắt nhìn đèn đỏ, giọng điệu chậm rãi như có ý nghĩa sâu xa: “Em thử ăn thêm một quả nữa xem.”

Miệng nhỏ của Chu San đã mở ra, chỉ còn cách quả dâu tây một khoảng rất gần.

Nhưng động tác cứ thế khựng lại.

Rồi quả dâu tây quay trở lại hộp.

Chu San cắn cắn môi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lăng Tiêu có thể nhìn thấy qua cửa kính xe đôi môi hơi chu của cô vì giận dỗi. Anh thu hồi tầm nhìn, đạp ga.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.