Lăng Tiêu và Chu San ăn tối ở ngoài rồi mới về nhà.
Cửa lớn mở ra, đèn cảm ứng trong phòng khách tự động bật sáng.
Bất ngờ Lăng Tiêu bế Chu San lên đặt cô lên tủ giày.
Anh cúi người kéo khóa bên hông của đôi ủng nhỏ của cô xuống nhẹ nhàng tháo ra.
Sau đó là đôi tất.
Chu San nghĩ rằng Lăng Tiêu làm vậy là vì sự cố hôm nay của cô nên anh muốn thể hiện sự quan tâm.
Nhưng anh nắm lấy mắt cá chân của cô, cúi xuống quan sát kỹ.
Lúc này cô mới hiểu anh đang kiểm tra xem chân cô có bị thương hay không.
Ngón chân trắng nõn của Chu San co lại, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu.”
Lăng Tiêu như không nghe thấy, lại kéo ống quần của cô lên cao một chút.
Mắt cá chân của cô trắng mịn, có chút vết nhăn mờ do ren tất để lại, ngoài ra không có dấu hiệu sưng đỏ.
Lăng Tiêu giữ gót chân của cô trong lòng bàn tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua mắt cá chân của cô, xác nhận không có gì bất thường mới buông ra.
Rồi anh lại nâng chân còn lại của cô lên, lần nữa kiểm tra cẩn thận.
Chu San dùng hai tay chống lên tủ giày, người hơi ngả về phía sau, cô có thể nhìn thấy môi mỏng của anh đang căng ra và đôi mi dài rậm.
Cô ngoan ngoãn để anh kiểm tra, nghĩ một lúc rồi quyết định nói gì đó để làm dịu không khí hiện tại.
Sau vài giây suy nghĩ, Chu San nghiêng đầu, khen anh: “Lăng Tiêu, anh thật giỏi, có thể bế em cao như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rung-dong-khong-the-kiem-soat/871978/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.