Buổi tối, Chu San trong lúc buồn ngủ lại nhớ đến chuyện trong phiên tòa.
Cô nhắm mắt, khẽ dựa vào lòng Lăng Tiêu, giọng nói nhẹ nhàng: “Trong phiên tòa hôm nay, không hiểu sao có một khoảnh khắc em muốn nói dối.”
Lăng Tiêu không lên tiếng, lòng bàn tay anh đặt nhẹ lên mặt cô, xoa nhẹ như để an ủi.
“Lúc anh hỏi em có phải tôi đã nhìn thấy Nhậm Hưng Diên đẩy nạn nhân xuống hay không,” Chu San nói với giọng mũi: “Lúc đó em nghĩ, nếu em nói là em đã nhìn thấy thì Nhậm Hưng Diên sẽ không thể trốn thoát.”
Lăng Tiêu mở mắt, hôn nhẹ lên trán cô “Nhưng em không nói dối.”
Dưới ánh sáng yếu ớt, anh thấy đôi mày cô khẽ nhíu lại.
Anh ôm vai cô, kéo cô vào lòng mình.
Trong đêm tĩnh lặng như vậy, ôm lấy cơ thể mềm mại trong tay, giọng anh cũng trở nên dịu dàng và ấm áp.
“San San, mỗi người đều có phán đoán cảm xúc.”
“Vị trí của nhân chứng vô hình làm cho sức nặng của lời nói trở nên lớn hơn.”
“Lúc này ý chí và thái độ chủ quan bắt đầu có ảnh hưởng.”
“Đó cũng là lý do tại sao trước khi yêu cầu nhân chứng ra tòa làm chứng họ phải ký vào bản cam kết để đảm bảo họ sẽ nói sự thật.”
Chu San mở mắt, chớp mắt hai cái, ngẩng đầu lên, nét mặt nghiêm túc “Nếu hôm nay em nói dối, nói là em đã nhìn thấy Nhậm Hưng Diên đẩy nạn nhân, liệu có ảnh hưởng đến tiến triển của vụ án này không?”
Lăng Tiêu hơi nới lỏng tay đang ôm cô, cúi đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rung-dong-khong-the-kiem-soat/871982/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.