Ngày hôm sau, khi Hạ Mạt thức dậy, đập vào mắt cô là gương mặt của Lục Nghiễn Lễ, còn cô nép vào lòng ngực anh, cả người yếu ớt, chỉ mới cử động nhẹ đã cảm thấy tay chân mềm nhũn.
Lục Nghiễn Lễ tỉnh giấc trước cô, thấy cô mở mắt, anh bèn xoa lòng bàn tay ấm áp v**t v* tấm lưng cô, cất giọng khàn khàn mang theo vẻ thỏa mãn lẫn lười biếng: “Em dậy rồi sao.”
Bắt gặp ánh mắt của Lục Nghiễn Lễ, ý thức trở lại, từng cảnh tượng quyến rũ tối qua hiện lên trong đầu, Hạ Mạt hơi xấu hổ định quay người đưa lưng về phía anh, nhưng vừa dịch chuyển, cánh tay đang đặt bên hông cô bỗng siết chặt, không để cô trốn thoát.
“Em định đi đâu?” Giọng nói của Lục Nghiễn Lễ trầm thấp, vô cùng quyến rũ.
Cảnh tượng tối hôm qua lần nữa chạy qua trong đầu, Hạ Mạt nâng cánh tay đau nhức lên che chắn trước mắt mình, lẩm bẩm: “Lục Nghiễn Lễ, anh đúng là cầm thú.”
Lục Nghiễn Lễ nắm lấy cổ tay cô rồi từ từ đưa cánh tay cô rời khỏi mắt, cười đùa: “Lúc gần sáng là ai đã nói muốn chiến tiếp, giờ đánh thua thì mắng người?”
Hạ Mạt liếc nhìn anh một cái, nói nhỏ: “Ai nói em thua, còn chưa phân định được thắng bại đâu.”
Lục Nghiễn Lễ nhướng mày, ánh nhìn không có ý tốt: “Em còn muốn tái chiến à?”
Bàn tay đang giữ hông cô của anh từ từ dời xuống phía dưới, cả người Hạ Mạt run rẩy, cô vươn tay đánh lên mu bàn tay anh một cái,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rung-dong-ngot-ngao-quan-lai/2876864/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.