Lần này bảy quân khu hợp tác hành động, do Trung ương trực tiếp truyền mệnh lệnh xuống. Điều họ lo lắng là sự thâm nhập của Cú Đêm, nhưng sự việc vẫn xảy ra.
Gấu Trúc lau mặt, nhìn Phù Việt bằng đôi mắt giăng đầy tơ máu, giọng nói vừa cất lên đã khàn đục chẳng giống giọng con người: “Bây giờ cậu có thể nói cho chúng tôi biết lai lịch của cậu không?”
Đây là chuyện mà ai cũng muốn biết, nhất thời mọi ánh mắt đều tập trung trên người cậu.
Phù Việt đưa thuốc vừa nấu xong cho Chúc Long, bấy giờ mới ngoảnh đầu, buồn cười nói: “Lai lịch của tôi liên quan gì tới mấy người?”
Giọng điệu của cậu quá đỗi tự nhiên, thoáng chốc mọi người không nói nên lời.
Ánh mắt Chúc Long đầy vẻ đau đớn, anh rót một ngụm thuốc vào miệng. Từ khi anh tỉnh lại, một ngày ba lần uống thứ thuốc này nhưng vẫn chưa thể thích nghi với vị đắng của nó.
Thuốc xuôi theo cổ họng chảy vào dạ dày kéo theo một cơn choáng váng quay cuồng. Anh mím môi, liếc nhìn bóng dáng Phù Việt và Sói Rừng Rậm kề sát vào nhau, đáy mắt thoáng vẻ ảm đạm, nhưng trên gương mặt tuấn tú ấy chẳng để lộ điều chi. Có lẽ vị đắng không chỉ vì tác dụng của thuốc.
Hoẵng vò đầu, ngượng ngùng nói: “Chủ yếu do lúc cậu xuất hiện hơi trùng…”
Nguỵ Vũ Sâm cắt ngang lời cậu: “Chuyện này chẳng liên quan gì tới Phù Việt hết, khỏi phải hỏi em ấy.”
Hải Quỳ thoáng do dự, nói: “Nhưng…”
Nhưng rồi cậu ta cũng không hỏi thành câu, vì sự che chở rõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rung-nguyen-sinh-bac-myanmar-phien-quy/2113543/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.