Mọi người tiếp tục tiến về phía trước, không một ai để ý ánh mắt của Gấu Trúc ở giữa đội ngũ thoáng thay đổi rồi im lặng đuổi theo.
Cổ thụ trong rừng già rợp trời, từ trên cao nhìn xuống sẽ cho người ta cảm giác cực kỳ áp lực, người có tố chất tâm lý hơi yếu một chút thôi có khi sẽ chịu không nổi mà nổi điên.
Khoảng 4 giờ chiều ngày hôm sau, rừng mưa bắt đầu đổ mưa. Đi trong rừng mưa không thấy được sự thay đổi của thời tiết, lúc mưa to trút xuống, mọi người mới nhận ra nếu không tìm được chỗ trú ngay lập tức thì hoàn cảnh của tiểu đội sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Đầu Trọc là kẻ băng qua rừng mưa sâu thẳm mỗi năm, gã nhanh chóng dẫn mọi người vào một hang động đá vôi. Hang động rất ẩm ướt, nhìn kỹ sẽ thấy từng lớp đĩa và rất nhiều loài côn trùng mà ngay cả lính đặc chủng cũng không thể gọi tên đang bám chi chít trên bề mặt đá vôi, nhìn mà khiến da đầu như nổ tung.
Bây giờ mọi người đều biết ở gần Nguỵ Vũ Sâm là lựa chọn tốt nhất, ít nhất làm như thế có thể đảm bảo mình sẽ không bị những thứ gớm ghiếc tấn công. Chỉ có Đầu Trọc ngồi ở ngoài rìa. Trước đây gã cũng sợ Nguỵ Vũ Sâm, sau khi nhìn thấy Vua Đen, nỗi sợ ấy lại được nâng lên tầm cao mới, gần như vừa nhìn anh là chân gã đã run.
Nhóm lính đặc chủng gặm bánh quy nén khó ăn, mồ hôi và nước mưa trên cơ thể làm quần áo dính chặt vào người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rung-nguyen-sinh-bac-myanmar-phien-quy/2113550/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.