Trong hang núi âm u, bên dưới tấm chăn mỏng, đôi mắt của một cậu bé đẹp tựa tinh linh lấp loáng ánh nước long lanh, bị anh bắt nạt chảy nước mắt nhưng cậu vẫn nhìn anh đầy nuông chiều.
Gần hơn, gần hơn chút nữa, anh muốn nhìn em, anh nhớ em rồi, Phù Việt.
Lúc Nguỵ Vũ Sâm mở mắt, anh không rõ mình đang ở đâu, cho đến khi ánh đèn từ đèn chùm thuỷ tinh trong khách sạn rọi vào mi mắt, anh mới nhận thức được mình đã quay về xã hội hiện đại.
Bây giờ anh ít khi ngủ, vì chỉ cần ngủ, mọi việc xảy ra ở Sách Mễ sẽ không ngừng lặp lại trong mơ. Anh không dám một mình đối diện với những gương mặt đầy máu và thi thể tan nát, cơn đau trên cơ thể mãi mãi chẳng thể sánh bằng một phần nỗi đau trong tim.
May sao, lần này anh mơ thấy cậu. Đó là cậu bé đã liên tục hôn anh vào lúc anh đau đến mất khống chế, vỗ về anh.
Đây không phải lần đầu tiên anh mơ như thế, từ sự ngượng ngùng thuở ban đầu cho đến thành quen như hiện tại, nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, khả năng tự chủ mà anh vốn lấy làm kiêu ngạo dần sụp đổ.
Đôi khi anh nghĩ, phải chăng anh đã thật sự gặp được một chàng yêu tinh trong rừng mưa nhiệt đới?
Anh ngồi dậy, định xuống giường vào nhà vệ tắm rửa.
Nhưng anh không lập tức chấp hành mệnh lệnh mà lý trí đưa cho mình, mà cúi đầu ngồi im một chốc rồi cam chịu nằm xuống.
Rèm cửa khách sạn đang được kéo kín,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rung-nguyen-sinh-bac-myanmar-phien-quy/2113557/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.