Có người ngồi sau bàn hỏi: “Anh thoát khỏi rừng mưa nhiệt đới thế nào?”
Dường như anh đã quay lại rừng mưa nhiệt đới, gặp phải tình cảnh tượng tự như quân viễn chinh năm ấy, vừa mở mắt là thấy một đôi mắt cười.
Anh nghiêm mặt lặp lại câu trả lời tương tự: “Trên đường tôi ăn quả dại và săn thú, rồi cứ thế thoát ra được.”
Đương nhiên chẳng ai tin những lời xằng bậy như vậy. Điều kiện trong rừng nguyên sinh khắc nghiệt đến mức người bình thường chẳng thể tưởng tượng nổi. Sau khi đi sâu vào rừng mưa, những tán cây rậm rạp che phủ nên về cơ bản con người không thể xác định được vị trí mặt trời, nếu không có la bàn hay GPS thì căn bản không thể phân biệt được phương hướng chứ đừng nói đến chuyện ăn uống. Trong rừng nguyên sinh có hằng hà sa số động thực vật chưa biết tên, kể cả lính đặc chủng có kinh nghiệm phong phú cũng khó lòng phân biệt được đâu là loại không độc và ăn được. Hơn nữa sâu độc thú dữ hở một tí là có thể lấy mạng con người, gần như mỗi bước đi đều chứa hiểm hoạ, làm sao mà anh có thể thoát ra dễ dàng như thế.
Phải, nếu không có Phù Việt, sợ rằng ngay cả bang Shan anh còn chẳng ra được.
Nguỵ Vũ Sâm bình tĩnh nói: “Tôi rất may mắn, không gặp nguy hiểm chết người nào.”
Anh thẳng lưng rời phòng hội nghị, lập tức có hai người theo sau anh. Đúng vậy, ngay cả tự do anh cũng chẳng còn.
Bỗng dưng anh thấy hơi chán chường, anh mạo hiểm thoát khỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rung-nguyen-sinh-bac-myanmar-phien-quy/2113559/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.