Làm Quảng Hàn Cao, mỗi bước đều phải tuân theo quy tắc của bà.
Bột phải dùng bao nhiêu, nước phải pha thế nào, nhào trong bao lâu, nhào ra sao, hấp mấy khắc…
Một bước cũng không được sai.
Sai một bước, ăn đòn roi.
Ta tuy chịu khổ quen rồi, nhưng vẫn không tránh khỏi sai lầm.
Hai năm qua, không biết đã bị đánh bao nhiêu lần.
Nhưng cuối cùng, ta cũng được coi như xuất sư.
Lư Thất Nương nhận đơn hàng từ tri phủ Đông Châu, giao cho ta đảm nhận.
Bà chỉ đứng bên cạnh quan sát, không nhắc nhở một lời.
Sau lần đó, danh tiếng của ta lan xa.
Thế gian cuối cùng cũng biết được—
Lư Thất Nương không còn tự tay làm Quảng Hàn Cao nữa.
Nhưng bà có một đệ tử truyền thừa.
Một Lư Phán Nhi, có thể làm ra Quảng Hàn Cao hương vị như bà.
26
A Đệ học được bốn năm thì không muốn học nữa.
Đệ ấy rất say mê việc tính toán sổ sách, buôn bán làm ăn, lại có thiên phú với bàn toán, học một biết mười.
Những năm qua, ta cũng tích góp được ít bạc, bèn thuê một cửa tiệm cầm đồ trong huyện thành cho A Đệ.
Đệ ấy dắt theo Lư Khang, ngày ngày ra vào bận rộn, làm việc hết sức hăng hái.
Chỉ khổ thân Lý mẫu mặt rỗ, vì không ai yên tâm để Lư Khang theo A Đệ cả ngày, nên chỉ có thể đích thân bà ấy trông chừng.
Chưa được mấy tháng, mà đôi chân của bà đã gầy rộc đi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ruong-nha-ta-mot-mau-ba-phan/1229924/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.