Cố Tri Niên không hề biết cuộc đối thoại giữa hai ông cháu này.
Anh đi thẳng lên phòng ngủ lầu ba — phòng ngủ này lúc trước Triệu Duy Trinh đã ở, nhưng bởi vì thời gian đã qua quá lâu nên trong không khí đã không còn mùi hương tin tức tố của Triệu Duy Trinh.
Như vậy cũng tốt, Cố Tri Niên vừa đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt vừa nghĩ thầm. Cậu hít cái mũi chua xót, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Đáng tiếc là những lời tổn thương người khác của Triệu Duy Trinh cũng không bị nước nóng trong phòng tắm cuốn đi. Ngược lại, chúng tựa như một câu thần chú vẫn lởn vởn trong đầu Cố Tri Niên, khiến tâm trạng Cố Tri Niên vẫn ở lại dưới đáy vực.
Cậu cuộn mình lại ở trong chăn ấm áp, hy vọng có thể dùng phương thức này để làm cho tâm trạng dễ chịu một chút. Chỉ là thỉnh thoảng nước mắt lại chảy xuống gối như muốn nói cho Cố Tri Niên là có lẽ cả đêm nay tâm trạng của cậu cũng sẽ không thể tốt lên được.
Trước khi hai mắt Cố Tri Niên trở nên khô khốc đi vào giấc ngủ, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng ngủ.
Cố Tri Niên chậm rãi mở mắt, nhưng không hề động đậy — ngoài cửa sẽ là ai? Là ông Triệu đang lo lắng cho cậu, hay là quản gia chuẩn bị đồ ăn khuya cho cậu? Hoặc có thể là Triệu Duy Trinh hay không?
Chắc không phải, Cố Tri Niên tự mình phủ nhận — Triệu Duy Trinh sẽ không gõ cửa lịch sự như vậy.
Vì thế Cố Tri hỏi: "Có chuyện gì?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ruou-anh-dao/2003726/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.