Trước đây, Truy Dã chưa từng cảm thấy con dốc dẫn về nhà lại dài đến vậy.
Thậm chí, anh bắt đầu hối hận vì đã quyết định không lái xe. Nếu có xe, có lẽ anh sẽ không phải nóng lòng như lửa đốt thế này.
… Nhưng nếu có xe, có lẽ họ cũng chẳng kịp về đến nhà.
Vừa suy nghĩ lung tung, anh vừa kiên nhẫn chịu đựng, cảm giác như đã trôi qua cả thế kỷ. Cuối cùng, căn nhà quen thuộc cũng hiện ra trước mắt. Anh vội lấy chìa khóa, thò tay vào túi quần mò mẫm. Bên trong toàn là giấy ăn, kẹo, tai nghe… nhưng lại không thấy thứ quan trọng nhất – chiếc chìa khóa nhỏ bé kia.
Anh thực sự muốn lộn ngược túi quần để trút hết mọi thứ ra ngoài, nhưng làm vậy thì chẳng khác gì tuyên bố với cả thế giới rằng anh đang vội vàng đến mức nào.
Thế nên, anh cố gắng kìm nén, giả vờ bình tĩnh, chậm rãi lục lọi.
Nhưng người bên cạnh lại chẳng kiên nhẫn được như vậy. Cô trực tiếp thò tay vào túi anh, đầu ngón tay quấn lấy tay anh, móc ra chùm chìa khóa.
Ô Mạn liếc anh một cái, không phát ra tiếng nhưng rõ ràng đang trách: "Chậm c.h.ế.t đi được."
"Phụp" một tiếng, lời trách móc không lời này như một tia lửa, thiêu rụi hết mọi lý trí của Truy Dã.
Cửa vừa mở ra, anh lập tức kéo cô lên lầu, vừa đi vừa luống cuống cởi chiếc áo len mỏng của Ô Mạn. Lớp len ma sát tạo ra tĩnh điện, khi anh lột áo khỏi cánh tay cô, những tia điện nhỏ lóe lên tách tách, như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sa-vao-dem-xuan-nghiem-tuyet-gioi/1438779/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.