Năm ấy, khi rời khỏi trấn Thanh Linh, Truy Dã vừa tròn mười sáu tuổi chưa được bao lâu.
Theo pháp luật, một người nếu đã có nguồn thu nhập độc lập để tự lo cho cuộc sống thì không còn bị xem là trẻ con nữa, mà là một cá nhân có đầy đủ năng lực hành vi dân sự.
Vậy nên, cậu cũng tính là người lớn đi. Dù gì thì giờ cậu cũng chẳng còn ai để dựa vào, phải tự mình kiếm sống.
Nhà cậu vốn đã nghèo, suốt bốn năm cha cậu trầm cảm, gần như không chạy xe giao hàng được bao nhiêu. Cậu lo lắng với tình trạng tinh thần của cha, chưa kịp kiếm được tiền thì có khi đã bỏ mạng trên đường, nên thường khuyên ông đừng chạy nhiều. Một năm nửa năm, cũng chỉ chạy được vài chuyến, cuộc sống vô cùng túng quẫn nhưng vẫn có thể miễn cưỡng cầm cự.
Sau khi cha mất, cậu về sống cùng ông bà nội. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tinh thần của ông bà so với khi cha cậu còn sống sa sút đi không ít. Nhưng vì muốn nuôi nấng đứa cháu trai này, ông vẫn gắng gượng cầm cuốc ra đồng trồng trọt. Cả đời họ vốn là nông dân, ngoài bán sức lao động ra thì chẳng còn cách nào khác. Lúc còn trẻ không sao, nhưng về già, lưng eo chẳng còn được như trước, cột sống của ông nội cậu cong vẹo như vòm cầu, đi đường phải chắp tay ra sau lưng, nếu không thì người sẽ chúi về phía trước, chẳng thể nào đi nổi.
Thế nhưng với thân thể như vậy, vì muốn giúp Truy Dã có cái ăn, ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sa-vao-dem-xuan-nghiem-tuyet-gioi/1438778/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.