Tiểu Hàn nhìn xuống từ cửa sổ tầng ba, thấy một chiếc xe hơi màu đen lái vào cổng viện phúc lợi.
Mỗi khi có một chiếc xe như vậy xuất hiện, với những đứa trẻ sống ở đây, đó luôn là một cơ hội để rời đi. Nhưng cô bé biết rõ, cơ hội ấy chắc chắn sẽ không bao giờ đến lượt mình.
Ánh mắt cô bé rời khỏi khung cảnh bên dưới, thất thần dừng lại trên ô cửa kính. Trong tấm kính không mấy sạch sẽ phản chiếu gương mặt của một cô bé mười hai tuổi—đôi mắt trong veo, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi má bầu bĩnh. Nếu không tính đến đôi môi, những đường nét này có lẽ còn miễn cưỡng được gọi là dễ thương.
Nhưng… bất kỳ ai khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, không ai là không chú ý đến miệng của cô bé.
Môi trên bị rách một cách đáng sợ, kéo dài đến tận lỗ mũi, trông dữ tợn như một vết nứt sâu hoắm, khiến cô trở thành một con quái vật nhỏ mà ai cũng ghét bỏ.
Cô từng nhìn thấy một bức ảnh trong bách khoa toàn thư—một vùng băng nguyên trắng xóa bị xé toạc bởi một khe nứt đen khổng lồ do động đất. Hình ảnh ấy rợn người, giống y như khuôn mặt của cô.
Không ai muốn nhận nuôi một con quái vật như thế. Ngay cả cha mẹ ruột của cô cũng không muốn, nên họ mới bỏ rơi cô.
Cô thậm chí không có một cái tên. Ngày cô được nhặt về trùng với tiết khí Tiểu Hàn, nên người ta tùy tiện đặt cho cô cái tên đó.
Khi còn nhỏ, chưa ý thức rõ về gương mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sa-vao-dem-xuan-nghiem-tuyet-gioi/1438787/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.